Đồng Dĩ quay phắt đầu lại, kiên định nói
- Ông tưởng rằng mình có thể nấp dưới cái mặt nạ đó bao lâu? Hừ! Doãn Thiên Duật không phải tên ngốc, không biết chừng là bây giờ cậu ta đã biết rõ ông là ai rồi!
Người đàn ông mặt sẹo tức giận như loài sư tử vừa thức dậy sau giấc ngủ đông của mình, ông ta gầm lớn
- Rốt cuộc thì ngươi đã báo những gì cho Doãn Thiên Duật?
Đồng Dĩ im lặng, bà không buồn trả lời, chỉ cười khinh miệt.
Người đàn ông đó biết không thể khiến bà nói hết tất cả. Ông ta chỉ bước tới, bóp chặt cằm của bà
- Ngươi tưởng rằng Doãn Thiên Duật sẽ cứu ngươi? Ta cho ngươi biết! Doãn Thiên Duật tha thứ cho Phương Du Kỳ nhưng không có nghĩa rằng hắn tha thứ cho Phương gia và cả ngươi!
Dứt lời, ông ta cùng với đám thuộc hạ cùng nhau đi ra ngoài.
Đồng Dĩ ngồi phịch xuống, bà thở hồng hộc. Bây giờ cơ thể bà không có chỗ nào là không bị thương, có thể bà sẽ không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng trước khi chết, bà chỉ muốn..... gặp lại con gái mình lần nữa!
Muốn nhìn thấy cô sống ra sao? Có vui và hạnh phúc không?
Muốn ôm cô một lần, để cô khóc thật lớn trong vòng tay mẹ....
Muốn được nấu cơm cho cô ăn, giặt quần aó cho cô, xếp chăn cho cô, mua thật nhiều quần aó đẹp cho cô,kể chuyện cổ tích cho cô nghe ....
Bà chỉ muốn một lần như thế thôi!
Nếu như năm đó, bà không ngu ngốc tin lão già đó.
Nếu như năm đó, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-phai-la-em/1129714/chuong-86.html