Câu nói như sấm nổ giữa ban ngày của Doãn Thiên Duật như một đòn mạnh giáng mạnh vào đầu Phương Du Kỳ. Hai chân cô mềm nhũn, sắp đứng không vững, nước mắt đã trào ra như vỡ đê
Hắn đã biết!
Sự tồn tại của đứa bé, hắn đã biết!
Cô đã muốn giấu hắn mãi mãi nhưng.... cuối cùng, giấy không bọc được lửa, hắn đã biết.
Cũng phải! Với một người thế lực bành trướng khắp toàn cầu như hắn thì nếu muốn biết thì chỉ cần búng tay một cái là không có chuyện gì có thể giấu được hắn. Doãn Thiên Duật bước đến gần cô, hắn đến trước mặt cô, nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt của cô, hắn không kìm lòng được mà đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của cô
- Em giấu tôi chuyện của đứa bé, tìm cách bỏ trốn, tội này xử sao đây?
Phương Du Kỳ sợ hãi lùi về phía sau,mắt cô như không có tiêu cự, vô thức lắc đầu
- Tôi không hiểu anh đang nói gì cả.
Doãn Thiên Duật cũng không vội, hắn chỉ đứng yên đó nhìn cô
- Tôi cho em ba ngày, trở về bên cạnh tôi, nếu không, hậu quả em lãnh không nổi đâu!
Phương Du Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định nói
- Tôi không có thai với anh.
Sau đó cùng ba người kia rời khỏi phòng họp
Doãn Thiên Duật vẫn còn nhìn ra hành lang ngoài phòng họp.
Những người ngồi bên trong như trẻ bị bỏ giữa chợ, ngơ ngác nhìn nhau.
Một cuộc đàm phán lớn của Doãn thị lại trở thành một buổi thư giãn của chủ tịch, để hắn chọc ghẹo người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-phai-la-em/1129682/chuong-54.html