Doãn Thiên Duật! Mau buông ra...! A... Đau!
Phương Du Kỳ bị Doãn Thiên Duật kéo thẳng vào phòng sách như lôi một con cún con, hắn chẳng để tâm đến những những lời trách mắng của cô.
Ầm
Cánh cửa phòng bị đá văng ra rồi lập tức đóng sập lại
-Này! Anh là đầu gấu sao?
Phương Du Kỳ bất mãn kháng nghị, cô xoa xoa cổ tay vốn đã có vết máu bầm do bị hắn hành hạ cả đêm gây ra, giờ lại cộng thêm bị tên k tim k phổi này lôi đi. Doãn Thiên Duật sau khi buông tay cô ra vẫn không nói gì, hắn tìm hộp cứu thương đem đến bàn, tóm chặt hai vai cô, ép cô ngồi xuống
- Thuốc của tôi là do anh lấy đi?
Doãn Thiên Duật đang xử lý vết máu bầm ở cổ chân cô, nghe cô hỏi đến thuốc, hắn liền ngẩng mặt lên nhìn cô, chậm rãi nói
- Em chán ghét anh đến vậy sao?
Phương Du Kỳ cắt chặt môi dưới, trợn mắt nhìn hắn
-Phải, anh khiến tôi cảm thấy chán ghét đến tận cổ!
Doãn Thiên Duật không giận mà còn cười, hắn đưa tay lên môi cô, động tác đầy ôn nhu như chiều chuộng một đứa trẻ hư hỏng
-Đừng làm tổn thương nó nữa, thế này anh đã xót lắm rồi!
Vừa nói hắn vừa đưa ngón tay lướt dọc viền môi đã in đậm dấu răng. Phương Du Kỳ gạt mạnh tay hắn ra
-Đừng ở đây giả mèo khóc chuột! Mau trả thuốc cho tôi!
Từ lúc tĩnh dậy cô đã tìm lọ thuốc tránh thai trong túi nhưng nó đã biến mất, cô lục lọi khắp các chi tiết trong phòng ngủ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-phai-la-em/1129648/chuong-20.html