Gió đêm thổi một lúc một lạnh dần, Phương Du Kỳ đứng trên ban công cứ nhìn về phía cổng, trên người cô chỉ mặc một chiếc aó sơmi rất mỏng và chiếc quần đùi, cô đã đứng đây ba tiếng đồng hồ rồi, cô cảm thấy rất lạnh, nhưng cái lạnh ấy k phải từ những luồng gió kia mà lòng cô đang lạnh dần.
Doãn Thiên Duật!
Tại sao hắn chưa về?
Lúc nãy khi tỉnh lại sau cơn ác mộng lẽ ra cô nên hận hắn hơn mới đúng. Chính hắn đã cướp đi tất cả hạnh phúc vốn thuộc về cô
Nhưng tại sao bây giờ cô rất muốn nhìn thấy hắn, rất muốn nghe những lời nói bá đạo của hắn....
Chợt
Từ phía cổng được chiếu sáng, ngay sau đó một chiếc xe thể thao từ từ đi vào cổng rồi chạy về hướng gara. Phương Du Kỳ vui mừng nở nụ cười
Hắn đã về
Cô định chạy ra đón hắn nhưng rồi lại suy nghĩ lại, cô quyết định ở trong phòng đợi hắn...
****
Đứng trước cửa phòng, Doãn Thiên Duật không biết có nên đưa tay mở cửa không, hắn rất lo cho cô gái bên trong, khi nghe quản gia nói cô không chịu vào phòng ngủ mà chỉ đứng ngoài ban công, hắn vừa đau lòng vừa cảm thấy ấm áp
Cô đang đợi hắn về sao?
Nhưng còn mẹ hắn thì sao? Mỗi ngày bà phải chịu đựng bao nhiêu phương pháp chữa trị đáng sợ, hình ảnh chị hắn nằm trong vụng máu mười năm trước không ngày nào hắn không mơ thấy...
Tại sao?
Tại sao lại là cô?
Tại sao đứa trẻ năm đó chị hắn muốn bảo vệ lại là cô?
Và tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-phai-la-em/1129645/chuong-17.html