Biệt thự Phương gia
Cả phòng khách im lặng đến mức ngay cả một chiếc kim nhỏ rơi xuống cũng dễ phát hiện, Phương Du Kỳ vô hồn nhìn đóng giấy tờ trên bàn, lát sau cô mới nén chặt những tiếng nghẹn trong cổ họng, cất tiếng hỏi yếu ớt
-Phương thị quan trọng vậy sao?
Phương Tử Đức đau lòng nhìn đứa cháu gái duy nhất của ông, ông bất đắc dĩ trả lời
- Ta chỉ có thể làm vậy, nếu con hận ta thì cứ việc!
Phương Du Kỳ ngước đôi mắt đã phủ một tầng hơi nước lên nhìn ông
-Vì Phương thị mà ông sẵn sàng đem mẹ con tôi hầu giường cho tên ma quỷ đó sao?
Ông lão nén chặt đau đớn đang trào ra, ông chỉ muốn bảo vệ cháu gái mình, ông đã làm gì sai, suốt mười năm qua ông đã cố gắng tìm mọi cách để Doãn Thiên Duật không nhằm vào Phương Du Kỳ, nhưng hôm nay... Ông thu rồi, ông thu mất một con quỷ dữ, cái giá ông phải trả là đứa cháu mà ông thương hơn cả chính mình...
-Con đi đi! Đừng nói làm tình nhân,dù hắn bảo con bò dưới chân hắn, con cũng phải làm!
Nước mắt, từng giọt cứ thế rơi xuống khuôn mặt non mịn của cô, đã lâu rồi, cô đã quên mất cảm giác bị bỏ rơi là thế nào, cô nhìn Phương Tử Đức qua màng nước mắt, cười khổ
-Ông đã từng xem tôi là con người chưa? Ông có thực sự xem tôi là cháu gái không? Hay tôi chỉ là con nợ mà ông trả cho Doãn Thiên Duật?
Phương Tử Đức không muốn đến phút cuối phải mềm lòng, ông muốn lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-phai-la-em/1129641/chuong-13.html