Tôi thấy hứng thú với chính câu chuyện của mình hơn bao giờ hết, những trang đầu tiên viết rất chăm nhưng lại rất thô nữa. Và viết như 1 thói quen bất cứ khi nào rãnh. Hôm nay con Tiên rũ đi mua đồ cuối năm sẵn tiện hú hí 1 chút. Thói quen ngày xưa khi còn nhỏ, 2 đứa hay xin tiền nhà rồi mua quần áo, kẹp tóc, và giày giống nhau, ra đường như 2 chị em vậy, bây giờ lớn nên cảm nhận về thời trang khác, nhưng 2 đứa vẫn còn 2 sợi dây chuyền bạch kim giống y chang nhau.
- Làm 1 năm 2 đứa mày dư bao nhiêu?
- Tao có dư đâu, làm bao nhiêu tao xài bao nhiêu thôi mà.
- Ai đời như mày, nói hoài ko nghe, tại sao mày ko kêu ông Vinh đi làm về đưa hết tiền cho mày?
- Để làm gì?
- Mày ngu quá, để mày thủ, để ổng ko có điều kiện mà tòm tem con khác.
- Tao ko nghĩ vậy, tao ko cần thiết phải giữ tiền, tao ko có tướng giữ tiền. Mày biết mà.
- Nói cho tao nghe thôi, đừng có nói với ai là ko biết nắm tiền, ko biết chồng có bao nhiêu tiền. Gì mà 1 tháng chồng đưa bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ngu vừa vừa thôi!
- Thôi, thì mày giỏi hơn tao, mày giữ hết tiền của chồng. Mỗi nhà mỗi khác mà Tiên.
- Thì tao nói vậy thôi, ít ra chồng mày cũng có mấy phốt rồi, tao lo cho mày thôi chứ tao ko có ý gì hết. Mà vợ thì phải giữ tiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736315/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.