Tôi cũng đau lòng, tức trong bụng nhưng nghĩ tới Vinh tôi ko dám thổ lộ, vì tôi biết ảnh còn tức hơn, còn đau hơn và buồn hơn. Buồn thì 1 đứa buồn thôi, phải làm chỗ dựa cho người còn lại.
- Anh rửa mặt đi, anh mệt ko?
- Lại đây ngồi với anh, anh ôm cái, anh mệt chứ, bữa nay anh đi miền Tây mà nhưng anh ko sao. Có em là được, giờ anh ko cần gì cả.
Nước mắt lại rơi, dụi mặt vào ngực chồng. Vợ chồng lại ôm nhau.
- Anh sẽ ko làm em phải khổ đâu, anh hứa ko để em khổ.
- Em ko sợ khổ, em chỉ sợ anh làm em buồn, sợ mình buồn, còn khổ em chịu được. Bao nhiêu vợ chồng người ta khổ mà người ta vẫn vui đó thôi, mình cũng làm được. Em ko đòi hỏi, ko mua sắm gì hết, áo quần em có nhiều rồi!
- Em thích mua đất xây nhà hay ở chung cư?
- Anh tính mua nhà hả?
- Nếu ko mua nhà chắc ở miết khách sạn hả em?
- Mua nhà thì phải có tiền đó anh.
- Ừ, anh có tiền mà. Em thích mua đất cất nhà, thích mua nhà cũ sửa lại hay thích ở chung cư?
- Em sao cũng được. Nhưng sao mình ko về nhà em ở cho đỡ tốn tiền?
- Em nghĩ 1 chút đi nha, nghĩ sao mà mình đi khỏi nhà kiểu đó lại qua nhà em, anh là đàn ông mà em.
Vinh vò đầu tôi nheo mắt, nghĩ lại đúng là tôi nghĩ nông thiệt. Vừa nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736285/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.