Lòng siết lại, nhói lên – mỗi nỗi đau khó tả, cảm thấy chơi vơi hụt hẫng trong chính hành động của mình, mình có thể làm khác, chính xác là có thể làm khác để mọi chuyện trở lại quỹ đạo. Một gia đình như thế, nhưng đó là đối với mọi người nhưng với vợ chồng mình, với mình nó ko bình thường. Thà mình đau hẳn 1 lần, rồi thôi, mình ghét những cơn đau dai dẳng.
Tự nhiên bụng đau quá, chắc do suy nghĩ nhiều. Tôi nhìn xung quanh, cảm thấy mình lạc lỏng. Tôi muốn gọi điện cho Vinh, nhưng khi gọi tôi sẽ nói gì? Tôi khuyên ảnh ít nhậu thôi sao? Giữ gìn sức khoẻ sao? Tôi chúa ghét những kẻ đóng vai đạo đức gia, tỏ vẻ cao thượng.
Những ngày êm đềm trôi, nhưng chỉ 1 khắc biến động, lòng lại rối bời. Vinh, chồng tôi chắc anh ấy đang trong trạng thái như lúc tôi gặp anh khi con Diễm nó báo tin nó cưới là cùng. Nhưng thôi, cái tôi quá lớn, những vết thương lòng vẫn chưa lành làm cho tôi dừng lại, tôi quyết tâm để cho Vinh biết, thử coi ai lì hơn ai. Tôi muốn anh xin lỗi tôi, 1 lời xin lỗi tử tế anh ko nói ra được thì việc gì tôi phải bận tâm, lỡ sau này anh lại có lỗi và lại ko xin lỗi, có trời mới biết được cuộc đời của tôi sẽ tan nát cỡ nào.
Tôi ngồi vào bàn làm việc, nhưng tâm trí đã ở đâu đâu … 1 ngày kết thúc, buồn! Đêm ko ngủ được, cứ nghĩ tới Vinh mãi ….
Kết thúc ngày thứ 4 tôi cũng hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736259/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.