Chương trước
Chương sau
Vinh nóng máu, mặt đỏ ké bất lực nhưng ko dám làm gì tôi, hầm hầm phải bước ra, tôi đóng cửa cái rầm, xong ngồi thở. Tự thấy mình sao lại dũng cảm quá, ko thể tin mình có thể xử sự như vậy chỉ sau có mấy ngày, quẹt nước mắt tôi hứa với lòng, “anh sẽ hối hận vì cứ mãi làm tôi đau như vậy “. Nhưng thực ra tôi ko biết phải làm gì cả, vì tôi thương quá nên mới đau thôi chứ tâm địa tôi ko độc ác, lương tâm tôi cũng thuộc dạng sống đơn giản ko hơn thua, 1 kẻ yếu đuối suốt ngày hứa với lòng cái này cái kia, mỗi việc ko được khóc cũng ko làm được, haiz. Tôi lan man suy nghĩ, hắn nói như vậy thì đúng là ko dễ gì mà dứt ra được kiểu này còn lâu mới ly dị, nhưng nghĩ lại đáng sợ thiệt, lỡ hắn mà đồng ý thiệt như lúc tôi nói chia tay mà Vinh đồng ý chắc nhồi máu cơ tim mà đột tử luôn quá!

Thôi thì tranh thủ thời gian xa nhau này, suy nghĩ về tất cả, phải tìm quên những nỗi đau bằng những hành động có ích cho bản thân. Nghĩ thì hay, nói cũng hay nhưng quan trọng có làm được ko, trong khi vừa gây nhau xong ngồi run đây mà làm cái gì nữa được mà làm. 

Tôi cố trấn an tinh thần, rồi nghĩ trước mắt cứ như vậy mà phát huy là được. Biết là ông Vinh ko bỏ cuộc đâu, tôi biết tính ổng mà. Tôi nằm ngủ 1 giấc, chiều rũ Tiên qua chơi, ở nhà 1 mình riết sắp lú tới nơi, mới 2 ngày mà tưởng 2 tháng. Chiều cơm nước xong, lát sau con điên chạy qua, mua bánh trái tùm lum.

- Giờ tao mới nói chuyện với mày. 

- Ừ.

- Tao sắp ly dị rồi.

- Cái gì? 

- Ừ, tao nói thiệt.

- Chuyện gì?

- Âm ĩ từ bữa tao nằm viện rồi. 

- Tao nghi rồi mà! Chuyện lớn lắm hay sao mà phải ly dị?

- Ừ, tao ko chịu được nữa. 

- Má biết ko?

- Biết, mẹ cũng khuyên tao nên thôi ông Vinh.

- Trời đất ơi, giờ mày tính sao?

- Tao nói với ông Vinh là tao muốn ly dị rồi …

- Hả? Ổng nói sao? Ổng một mực ko chịu, tao ko hiểu nổi cái thái độ của ổng là vì cái gì? Tao chán quá. 

- Mà chuyện gì tới nỗi?

- Thì bữa tao bị xém chết, mày với mẹ canh tao đó, ổng ko tới luôn. Rồi sau đó con bồ cũ ổng nó nhắn tin nó nói nó đang ở với ổng, tao điên lên vật vã. Tất cả cái bà nằm chung phòng tao biết, kể mẹ tao nghe, rồi chưa kể má chồng tao cũng đi nói xấu tao nữa. Mẹ biết hết, khi xuất viện mẹ đưa tao về nhà ông Vinh chửi tưng bừng, rồi tao về nhà luôn nè! 

- Má đúng là số 1, còn ai như mày, nhìn thấy chán. Mà bồ cũ là con Diễm hả?

- Ko phải con Diễm, mà thôi, tao cũng ko muốn nhắc tới nữa ……. Mệt óc 

- Giờ mày tính sao?

- Chưa biết, mẹ kêu tao xin nghỉ làm.

- Chỗ đang làm tốt mà, uổng vậy? 

- Tao cũng thấy uổng, nhưng chắc xin nghỉ, giờ tao chỉ thấy thương mẹ, sợ mẹ buồn. Tao già đầu còn để mẹ lo. 

- Nhưng mà chuyện chính là mày với chồng mày, người lớn cũng biết tè le rồi, giờ làm sao? Nếu mà hết duyên nợ, ko còn quan tâm thì thôi sớm đi! Khỏi lằng nhằng, tao nói thiệt! Ko phải mẹ nào cũng lo cho con gái được như mẹ mày đâu! 

- Thì đó, nhưng ông Vinh cương quyết ko chịu.

- Mày ly hôn đơn phương đi, được mà! 

- Để tao nghĩ lại. 

- Hay là còn thương nên chưa dứt khoác?

- Ko, tao sợ rồi. 

- Nhưng nếu tao là mày, tao cứ ở nhà mình, ăn diện lên, ko ly hôn cũng ko tái hợp, cho thằng chồng nó chừa! 

- Ý mày là sao?

- Thì cố gắng ăn cho mập, mày phải tròn thêm 5- 6 kg mới được. Rồi ăn diện lên, tự thưởng cho bản thân đi! 

- Uhm, mày nói có lý, sao tao ko nghĩ ra ta. Nhưng mà ăn diện sao mới được mậy?

- Mày chỉ lo ko có tiền thôi, thời buổi công nghệ thông tin, ngày ngày trên mạng đều cập nhật xu thế thời trang thế giới, click chuột thôi! 

- Được ko?

- Lúc đó mày đẹp hơn, hấp dẫn hơn thì nó sẽ quay ra hối hận! Nếu nó ngoại tình, cắm sừng mày mà mày ly dị thôi có phải đơn giản quá ko?

- Như vậy là trả thù hả mậy? 

- Ko, chỉ là hưởng thụ thôi mà. Mày đã giải thoát mà chồng mày ko chịu mà, chứ đâu phải tại mày.

- Vậy có phải tao thay đổi ko?

- Ừ, về hình thức thì có, nhưng mày cứ sống đúng bản chất thì sợ gì. 

- Uhm, vậy mày nghĩ tao nên làm gì trước?

- Cắt tóc, nhuộm tóc, rồi gu ăn mặc. Mày cứ jeans với sơ mi mày ko thấy chán hả? Chứ tao là hơi bị chán rồi đó, là con gái có quá nhiều lựa chọn mà mày trung thành quá cũng ko có gì đặc sắc.

- Bộ tao chán lắm hả? Sao bấy lâu nay mày ko nói?

- Thì đó là phong cách của mày, rồi mày nói ông Thái ông Vinh thương mày vì mày là mày chứ ko phải về hình thức …

Tôi cảm thấy con bạn mình nói quá có lý, tại tôi cứng nhắc và nhàm chán cho nên mới bị chồng chán đi tìm con khác. Nghĩ lại nhìn tôi thua súc cả bà Diễm lẫn bà Chi kia. Có khi cũng do mình 1 phần, ko có gì đặc sắc mà quá tự tin! Thời buổi gì rồi còn nghĩ tốt gỗ hơn tốt nước sơn chứ? 

- Giờ phải làm sao?

- Thì đó, mày làm đẹp và tận hưởng thành quả, vẫn đi làm, vẫn sống là chính mày nhưng mày đẹp hơn. Đừng nghĩ là làm như vậy để trả thù hay làm trai thèm hay làm chồng mày ghen, mày ko phải tuýp người đó, tốt nhất đơn giản là hưởng thụ thôi! 

- Ừ, để tao khoẻ rồi mày rãnh dắt tao đi làm mấy cái đó nghe. 

- Ừ. 

Rồi 2 đứa ngồi ăn trái cây, con bạn toàn nói chuyện thời sự thế giới, né hỏi về chuyện Vinh để tránh làm tôi buồn. Vừa đi làm, vừa làm những việc như con Tiên vừa nói thì có khi ko còn thời gian mà nghĩ tùm lum nữa, chắc được. 

- Có cái gì bonus thêm ngoài làm đẹp ko mậy?

- Ừ thì đi coi phim, rãnh rãnh đi spa, đi du lịch. 

- Tiền đâu mà đi dữ vậy mậy?

- Thì khi nào mày muốn làm cái này thì nhịn cái khác chứ? 

- Ừ. Vậy đi.

- Vậy đi, tao về. Nhớ ăn uống cẩn thận, giữ gìn sức khoẻ dùm tao. Chơi 2 đứa mà 1 đứa như trâu, 1 đứa như cọng bún thiêu. 

- Dạ, em biết rồi chị 2! 

Tiên về, còn mỗi tôi với nồng nàn …. xuống nhà với mẹ 1 chút coi có khai sáng được gì ko? Bà mẹ dễ thương của tôi đang nằm võng, đọc đọc cái gì đó, hình như ko phải báo. Tôi bước xuống ngồi trên cái ghế mẹ hay ngồi. 

- Giờ làm sao cho mập mẹ?

- Chị Hà, chị Hà ơi con Dung nó đói! 

- Mẹ giỡn hoài. Con muốn mập, nay còn có 38kg, chắc ốm nhất trong lịch sử tồn tại rồi.

- Bữa nay thằng Vinh nó qua nói cái gì mà tự nhiên đòi mập, nó chê ốm hả?

- Cô Hà cái gì cũng nói cho mẹ nghe hết hả?

- Ừ, người ta là quản gia mà còn ko giấu tui cái gì. Chứ ko phải như chị, chị là con mà toàn bênh người ngoài giấu đủ thứ chuyện. 

- Con xin lỗi rồi mà.

- Ừ, mai giờ chiều mẹ về chở đi thầy thuốc xin thuốc bắc, uống thuốc bắc đi cho tốt chứ uống thuốc tây hoài hư não, não mày dạo này cũng hết nhăn rồi, thấy ko có được khôn. 

- Mẹ, chửi con hoài. 

- Thèm ăn cái gì ko? Mẹ nói cô Hà nấu cho mà ăn, ăn bù mấy bữa trong bệnh viện đi. Nhưng xuống đây để hỏi chuyện làm sao để mập thôi hà?

- Con muốn mập với muốn khoẻ nữa. 

- Ừ giỏi, bớt nghĩ tới mấy chuyện tào lao đi là từ từ sẽ khoẻ ra thôi. 

- Còn mẹ, chắc mẹ giải quyết chuyện con bữa giờ cũng mệt lắm rồi. Con hứa con sẽ cố gắng ko làm cho mẹ buồn lo nữa đâu.

- Uhm, cám ơn, nói gì thì nói mẹ ko bao giờ bắt ép chuyện yêu đương, chửi thì chửi, tức thì chửi nhưng hễ mà con thương thì mẹ ko bao giờ cản. Nhưng cái thằng đó, gặp mẹ mẹ dọng nó mấy cái rồi bắt nó quỳ xin lỗi mày mới bỏ qua được. 

- Con ko nghĩ tới nữa, mà tự nhiên mẹ lại nói như vậy?

- Vì mẹ từng trải qua, mẹ biết là ko phải muốn bỏ thì bỏ được. Ngày xưa ba mày đi theo con khác cộng với nhà nội mày cũng tàn nhẫn lắm nên mẹ mới dứt, ko thì mẹ cứ đu theo, hung dữ, bản lĩnh nhưng cũng luỵ lắm. Nên mẹ mới nói con vậy, nếu nó nhất thời ngu dốt hay gì đó, mà nó còn thương con, con thương nó thì hãy cố gắng thay đổi nó, chuyện vợ chồng phải có đủ duyên nợ, nên muốn dứt thì phải hết duyên hết nợ mới dứt. 

- Thôi, con ko nghĩ tới nữa, con cảm thấy ko đáng.

- Cái đó tuỳ con thôi. Nhưng kiểu gì mẹ cũng phải đánh nó rồi mới tính tiếp, mẹ hứa.

- Giờ mẹ có giết ảnh cũng được, con ghét rồi. 

- Cái miệng thì vậy thôi, mẹ biết hết. Giờ cứ ở đây đi đã, muốn khoẻ muốn mập thì phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng ……

Mẹ nằm nói chuyện với tôi mà ko thèm nhìn, 1 chân bỏ xuống đất đưa đưa, nhìn có vẻ thả lỏng lắm. Cảm thấy thương mẹ ghê gớm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.