Vinh nóng máu, mặt đỏ ké bất lực nhưng ko dám làm gì tôi, hầm hầm phải bước ra, tôi đóng cửa cái rầm, xong ngồi thở. Tự thấy mình sao lại dũng cảm quá, ko thể tin mình có thể xử sự như vậy chỉ sau có mấy ngày, quẹt nước mắt tôi hứa với lòng, “anh sẽ hối hận vì cứ mãi làm tôi đau như vậy “. Nhưng thực ra tôi ko biết phải làm gì cả, vì tôi thương quá nên mới đau thôi chứ tâm địa tôi ko độc ác, lương tâm tôi cũng thuộc dạng sống đơn giản ko hơn thua, 1 kẻ yếu đuối suốt ngày hứa với lòng cái này cái kia, mỗi việc ko được khóc cũng ko làm được, haiz. Tôi lan man suy nghĩ, hắn nói như vậy thì đúng là ko dễ gì mà dứt ra được kiểu này còn lâu mới ly dị, nhưng nghĩ lại đáng sợ thiệt, lỡ hắn mà đồng ý thiệt như lúc tôi nói chia tay mà Vinh đồng ý chắc nhồi máu cơ tim mà đột tử luôn quá!
Thôi thì tranh thủ thời gian xa nhau này, suy nghĩ về tất cả, phải tìm quên những nỗi đau bằng những hành động có ích cho bản thân. Nghĩ thì hay, nói cũng hay nhưng quan trọng có làm được ko, trong khi vừa gây nhau xong ngồi run đây mà làm cái gì nữa được mà làm.
Tôi cố trấn an tinh thần, rồi nghĩ trước mắt cứ như vậy mà phát huy là được. Biết là ông Vinh ko bỏ cuộc đâu, tôi biết tính ổng mà. Tôi nằm ngủ 1 giấc, chiều rũ Tiên qua chơi, ở nhà 1 mình riết sắp lú tới nơi, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736232/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.