Tôi sắp ngã quỵ mất rồi, bụng tôi đau quá, người tôi lạnh mà mồ hôi thì ướt hết cả. Bé Vy mở cửa tôi chạy thọt vô, bấm khóa cửa, vẫn kịp nghe tiếng má chồng chửi lên vang vang nhà
- Tụi bây coi ông bà già này ra cái thá gì ko? Giữa đêm giữa hôm đập nhà đập cửa, đồ nhu nhược, con vợ nó hỗn ko dám đánh mà đi đập đồ!
Tôi lấy 2 bàn tay bưng mặt mà khóc, bé Vy đang mớ ngủ tỉnh giấc, đỡ tôi dậy
- Sao vậy chị 3, tay chị sao đỏ vậy, anh ba đánh chị hả?
- Chắc anh Vinh bị ma nhập rồi Vy ơi, chị sợ lắm.
Tôi run rẫy, gần như hoảng loạn. Bé Vy tung cửa chạy xuống lầu 1, rồi tôi nghe tiếng má, tiếng ba và tiếng bé Vy ỏm tỏi. Cả nhà náo động, tôi bịt tai ngồi sát vô tường phòng bé Vy. Chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy sợ như vậy, tôi sợ đủ thứ, rồi tôi sẽ sống làm sao đây, làm sao như vậy mà sống được nữa. Chuyện chưa hề nghĩ sẽ ra như vậy, có lẽ Vinh đã đánh tôi nếu tôi vẫn đứng đó, má ảnh vừa kêu ảnh đánh tôi còn gì … đây là mê sảng là ác mộng thì hay biết mấy, đây là thật mà. Tôi rã rời trong suy nghĩ đau đớn về cả thân xác lẫn tinh thần.
Ở đâu bé Vy đùng đùng đi vô, em nó xách tôi đứng dậy ra cửa
- Má nhìn đi, chỉ bị bệnh, mình mẫy chỉ nóng hồi run cập cập vậy nè, sao má còn xúi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736215/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.