Tôi lê lết những bước chân nặng nề, ê ẩm của mình lên giường, gã ta ngồi ở ghế bàn máy tính. Tôi ko quan tâm, kể ra tôi cũng hay lắm, mặt lạnh như tiền, ko tỏ vẻ giận dỗi, ko đay nghiến, ko khóc, nói chung mặt ko 1 chút biến sắc. Có lẻ tôi càng như vậy thì gã càng sợ trong bụng.
Tôi ngồi quay lưng, gã cứ nhìn tôi từ phía sau. 2 đứa ngồi như vậy khoảng 5 phút hay gì đó.
- Anh tới đây làm gì?
- Anh lo cho em
- Chứ ko phải anh tói để coi em thê thảm ra sao sao? Như anh thấy đó, em chưa chết.
- Em đừng nói vậy, giờ anh biết em đang giận.
- Ừ, em giận, biết em giận thì còn qua đây làm chi?
- Anh chưa nói xong em có thể tôn trọng anh chút mà ko cắt ngang được ko?
- Ừ, tôn trọng, anh cứ nói đi.... Haha, tôn trọng.
Tôi cười chua chát, rồi tắc lưỡi, thở dài mấy hơi liên tiếp. Hắn cũng thở dài, im lặng, nãy giờ tôi vẫn chưa quay lại nhìn gã. Tôi khát nước quá mà nãy tôi quên, mới nói có mấy câu mà cổ họng tôi đắng ngắt, khô ran.
- Vinh, con bước xuống cầm mấy cái trứng gà lên lăn cho con Dung đi, sẵn lấy nước lên trển uống dùm mẹ coi!
- Dạ
Mẹ tôi còn kêu Vinh thân thiết bằng mẹ con mất rồi, giờ tôi phải làm sao. Bụng tôi giận lắm, nhưng tôi ko hiểu sao trước mặt Vinh tôi ko buồn khóc, ko muốn khóc... Hay tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736194/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.