Tôi lên phòng, tắm rửa sạch sẽ, chẳng buồn mở máy tính, tôi chỉ muốn ngủ sớm để ngày mai tới thật sớm để còn kết thúc mọi lo lắng thôi. Lật nhật ký ra, tường thuật lại 1 ngày dài như mọi ngày, nằm cho êm lưng, cầm điện thoại tôi nhắn tin chúc Vinh ngủ ngon và mau hết bịnh, mà ko thấy trả lời, chắc do Vinh mệt và ngủ rồi, thôi thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
4h sáng đã dậy, tôi dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, nhẹ nhàng, tôi tắm rồi lau bàn thờ, lục trong tủ lạnh nấu nước hầm xương làm đồ ăn sáng cho mẹ,loay hoay cũng hơn 5h. Tôi mới lên mạng nhắn cho con Tiên vài tin nhắn offline kiểu như báo cáo tổng hợp cho nó là tôi sẽ làm gì làm gì, rồi kết quả sẽ báo nó sau, xong tôi đốt nhang. Sáng sớm mà nhà cửa tinh tươm, thơm phức, tôi làm như thể ngày mai tôi chết tới nơi vậy. Mặc dù đã tự nhủ phải tự tin, để chống chọi với bệnh tật vậy mà ngủ 1 giấc dậy tôi lại hành động như kẻ trăn trối.
Mẹ dậy lúc 6h hơn, mẹ giật mình khi thấy tôi đã đẹp đẽ trong cái váy màu vàng nhạt...
- Con làm gì mà thức sớm vậy?
- Con nấu đồ ăn sáng cho mẹ.
- Tự nhiên vậy bà, sáng ai nhập con hả?
- Ko, con thích tự tay làm đồ ăn cho mẹ, mai mốt ko làm đc thì sao?
- Nói nhãm, mà con làm gì?
- Con hầm xương, lát ăn với mì hay hủ tiếu cũng được, giá hẹ hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736172/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.