Thề là chưa bao giờ ghét mưa đến thế này, mưa gì mà mưa miết, đi làm mưa, bị đuổi việc mưa, bệnh vì mưa, giờ đang điên cũng mưa. Tôi đứng chựng ngay cửa quán cũng vì mưa, tên kia chậm chạp bước tới
- Mưa rồi, vào đi, mới hết bịnh đừng có cương như vậy!
Đáng lẻ tôi cũng ko định chạy ra, nhưng nghe cái giọng ghét ko chịu đc, tôi cắm đầu chạy ra luôn, tôi chạy đến nhà xe, lấy xe chạy u về nhà ko nói tiếng nào. Bây giờ tôi nói trong bụng là tôi có chết cũng ko cần sự giúp đỡ của gã đó.
Mưa lớn, xối xả vào mặt rát hết má, tôi tức mà phát khóc, nước mắt chảy tuôn tuôn, tôi mím môi chịu lạnh, đến bùng binh Phú Lâm đáng lẽ phải quẹo qua Kinh Dương Vương là về nhà trọ thì tôi đổi hướng, mãi suy nghĩ tức tối thế quái nào mà chạy đến Bình Long, thê thảm luôn, 5 6 giờ chiều thứ 5 kẹt xe, ngập nước, nước ngập gần tới bình xe điện tôi hốt hoảng phi hẳn lên lề, leo lên thêm 1 bậc thềm nhà người ta, trú mưa. Nói là trú cũng ko phải, tôi đã ướt như chuột lột rồi, chỉ là đang chờ nước rút bớt rồi về thôi, chứ tôi đang xui xẻo có cái xe điện mà hư nữa thì chắc chết quá. Cái chỗ tôi đứng có 1 mình, lạnh cóng, ướt át nhìn xem người ta bị ngập đường, người ta bị chết máy, có mấy người mua ve chai nặng nhọc đẩy xe toàn bìa carton đã ướt nhẹp mặc dù họ lấy nylon che rồi. Nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736091/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.