Làm được tầm 3 tuần thì cũng quen việc, cafe bên trong người ta pha sẵn, tôi chỉ ghi oder nước và bưng ra thôi. Tuyệt đối ko được ngồi với khách uống cafe, bà chủ rất khó, thấy ai mà lả lơi là đuổi ngay.
- Bạn gì ơi, cho mình gọi nước!
- Dạ, anh uống gì anh? Đây là thực đơn.
- Bạn cho mình 1 ly cafe đen với 3 điều thuốc jet nhé!
- Dạ.
- Nhưng mà bạn ơi, mình nói cái này!
- Dạ!
- Bạn đứng gần chút!
- Dạ gần quá chủ quán la anh ơi!
- Ko, cái này phải nói nhỏ!
Tôi ghé tai xuống gần vị khách lạ.
- Nút áo của bạn bị bung ra rồi, bạn vào trong cài lại đi!
Mẹ ơi, độn thổ chưa, cái nút áo bung ngay chỗ nhạy cảm, mặt mày quê 1 cục tôi gật gật đầu xong chạy lẹ lẹ vào trong cài lại. Nhục ko tả nổi.
Và vậy là vị khách tốt bụng tế nhị ghé quán cafe thường xuyên. Thì cũng như bao nhiêu khách ra vô uống nước hằng ngày, tôi ko ấn tượng gì ngoài chuyện vị khách đó nhắc tôi bị bung nút áo.
Tháng 11, mưa, đi làm cực ơi là cực. Bỏ nhà đi cũng đc 3 tháng mấy mà mẹ chưa đi kiếm. Mấy bữa mưa quá đi làm về là cảm sốt tự uống thuốc qua loa rồi ngủ, nếu mà ở nhà thì có ngoại lo rồi, nhiều bữa tủi thân ghê gớm. Nghĩ mà tức, muốn về nhà mà ghét lợi gan ko về. Tiền thì xài gần hết 1 nửa, nghĩ bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736077/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.