Ba ngày sau.
"Aaahhhh"
Thẩm Nguyệt nhấc đôi tay gần như trong suốt của mình lên hoảng hốt hét to.
Thanh Mai đang ở gần đó nhanh chóng lại gần Thẩm Nguyệt lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Đừng hoảng từ từ nói." Thanh Mai cúi đầu nhìn thấy đôi tay trong suốt của Thẩm Nguyệt giật nảy mình, mặt cô tái mét.
Đó không phải là biểu hiện của việc quỷ hồn sắp tan biến hay sao? Không không không! Chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi! Lòng thì nghĩ thế nhưng Thanh Mai lại nhanh chóng trấn định. Cô an ủi Thẩm Nguyệt:
"Lo lắng gì chứ, cái này là do cậu thiếu dương khí thôi. Nhanh chóng tìm được đối tượng phù hợp lấy đủ dương khí là không sao nữa rồi."
Thẩm Nguyệt dù có ngây thơ đến mấy cũng nhìn thấy được sự hoảng hốt thoáng qua trên nét mặt của Thanh Mai. Có lẽ thời gian đằng đằng ngàn năm của cô sắp kết thúc rồi.
Một ngàn năm về trước, lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nhìn thấy một quỷ hồn thực sự biến mất trước mắt mình. Quỷ hồn đó cũng như Thanh Mai vậy, cô ấy có chấp niệm quá sâu nên hóa quỷ. Nhưng đâu phải quỷ hồn nào cũng có thể hoàn thành chấp niệm rồi đi đầu thai kia chứ! Cô ấy cuối cùng vì không muốn hóa thành ác quỷ cướp đi mạng sống của người khác mà phải đối diện với kết thúc tàn khốc: "tan biến". Giây phút cơ thể cô ấy từ từ trở nên trong suốt rồi biến mất hoàn toàn không còn một chút vết tích nào, lần đầu tiên Thẩm Nguyệt cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506502/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.