Mỗi một quỷ hồn đều vì hoàn thành chấp niệm của bản thân mà tồn tại. Dù chấp niệm đó là tốt hay là xấu thì nó cũng đủ khiến họ chấp nhận việc mình không còn là con người nữa, cần phải hấp thụ dương khí để duy trì "sự sống".
Chỉ vì không có ký ức mà Thẩm Nguyệt phải mất một thời gian rất dài thì mới có thể chấp nhận cái sự thật đắng lòng kia, chấp nhận cô chỉ là một con quỷ lang thang. Nhưng thật trớ trêu thay, khi cô thật lòng muốn hòa mình vào thế giới quỷ hồn thì lại nhận ra bản thân chỉ là một con quỷ vô dụng, vô dụng đến mức hấp thụ dương khí cũng khó khăn.
Dù có bất hạnh là thế nhưng vì mục tiêu tìm ra ký ức, Thẩm Nguyệt thực ra cũng chưa bao giờ bài xích việc đi tìm và hấp thu dương khí. Mãi cho đến khi cô gặp được Dương Hạc Hiên thì mọi chuyện mới hoàn toàn thay đổi.
Ban đầu cô không tiếp tục tìm kiếm dương khí từ người khác nữa đơn thuần vì đã có "kho thức ăn di động" dồi dào bên cạnh, tìm chi đâu xa nữa. Nhưng thời gian dần trôi đi, suy nghĩ của cô thế mà cũng bị ảnh hưởng.
Không biết từ lúc nào Thẩm Nguyệt đã bất giác quên mất mình chỉ là một quỷ hồn. Có đôi khi cô thật sự cho rằng mình là một con người bình thường. Có thể ăn uống, vui chơi, thậm chí cũng có cảm xúc vui buồn của chính bản thân.
Chính vì cái ảo tưởng kia mà lúc này Thẩm Nguyệt lại chần chừ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506394/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.