Đây là lần đầu tiên Lục Ngôn bị người khác gọi là “Ông chú quái đản”.
Đổi lại là người khác thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại nói ra từ miệng cô nhóc này, Lục Ngôn cảm thấy bực dọc một cách khó hiểu.
Khả Khả nghe thấy Mai Mai nói như vậy, liền quay đầu nhìn thoáng qua Lục Ngôn, hỏi Mai Mai: “Quái đản chỗ nào?”
“Chú ta cứ nhìn chằm chằm vào em, giống như muốn xơi tái trẻ con vậy!” Mai Mai tố cáo.
Khả Khả mở to hai mắt, cũng nhớ tới những lời ngày thường Tần Thanh Thủy hay hù dọa bọn họ, lập tức ôm lấy Mai Mai: “Đừng sợ, anh bảo vệ em.”
Lục Ngôn không chú ý đến vẻ ngoài của Khả Khả, chỉ có chút dở khóc dở cười.
Lần đầu tiên trong đời, anh nghe thấy người khác mô tả mình như vậy.
Chẳng lẽ miệng anh rất lớn sao? Lại còn nói anh muốn xơi tái trẻ con?
Mai Mai chui đầu vào trong ngực Khả Khả, nhưng vẫn vụng trộm nhìn Lục Ngôn một chút, thấy Lục Ngôn vẫn đang nhìn mình, cô bé lập tức trốn vào trong ngực Khả Khả: “Không được, anh trai, em sợ!”
Khả Khả quay đầu trừng mắt với Lục Ngôn, thấy đối phương căn bản không nhìn mình, lập tức vụng về ôm lấy Mai Mai: “Vậy chúng ta đến chỗ khác ngồi!”
Nói xong, hai đứa bé chuyển qua một chỗ khác, cách xa chỗ của Lục Ngôn.
Lục Ngôn: “…”
Trong lòng anh đột nhiên có chút cảm giác thú vị, thấy bé gái này đã đi xa như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-gap-anh/2063600/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.