Một khoảng thời gian rất lâu, Lục Ngôn đều chìm trong mê mang hỗn loạn.
Anh cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, đều không phải là sự thật.
Đặc biệt là, cái chết của Tần Thanh Thủy.
Đợi lúc anh tỉnh táo lại, trời đã tối.
Lục Ngôn dùng sức nhắm đôi mắt đỏ cạch, khàn giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”
Tần Tâm Liên canh giữ bên người anh, tận mắt nhìn Lục Ngôn vì người phụ nữ Tần Thanh Thủy đó mà mất hồn lạc phách, trong lòng ghen ghét và phẫn nộ, sớm đã cho người băm thi thể Tần Thanh Thủy đút chó ăn.
“Em kêu người đưa chị đi hỏa táng rồi, bây giờ, chị đã chôn vào trong một…” Mặt cô ta đầy ác độc, giọng nói lại ấm áp bi thương: “Nhập thổ vi an, em tin chị bây giờ cũng muốn nhanh chóng say giấc ngàn thu ở một nơi yên tỉnh…”
Lục Ngôn hai mắt đỏ bừng, đột nhiên lạnh lẽo, u ám hung ác nhìn chằm chằm Tần Tâm Liên: “Cô đã làm gì? Cô lại dám thiêu cô ấy? Tần Tâm Liên, tôi cho phép cô làm vậy sao?!”
Tần Tâm Liên sững sốt, mặt đầy tủi thân tội nghiệp: “Xin lỗi Ngôn, em chỉ là…em không nên tự làm chủ, xin lỗi! Là em sai rồi, Ngôn, anh đừng giận em có được không?”
Cô ta nói, mặt rơi nước mắt, cúi đầu, vô cùng đáng thương.
Lục Ngôn âm trầm nhìn cô ta, trong lòng không chút dao động.
Vài giây sau, Lục Ngôn khàn giọng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Lúc Tần Thanh Thủy làm người làm bên cạnh cô, cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-gap-anh/2063588/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.