Sắc mặt Lục Ngôn sa sầm, đôi môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Điều tra cho tôi, điều tra từ đầu đến cuối! Nếu như thật sự là Tần Thanh Thủy làm, vậy thì…”
Tần Tâm Liên nhìn Lục Ngôn chăm chú, trông đợi những lời anh sắp sửa nói ra.
Lấy tim Tần Thanh Thủy là kết cuộc mà cô ta muốn.
Muốn Tần Thanh Thủy chết!
“Để Tần Thanh Thủy đền bù một trái tim khỏe mạnh cho em…” Nửa câu cuối cùng, rốt cuộc Lục Ngôn vẫn nói ra bằng giọng khàn khàn.
Tần Tâm Liên thầm thở phào, gương mặt vẫn mang vẻ giả dối: “Đừng làm vậy mà, Ngôn, có thể chị ấy gặp phải chuyện gì khó nói thì sao…em đã lấy một quả thận của chị rồi, không thể cướp trái tim của chị ấy nữa.”
Sắc mặt Lục Ngôn vẫn lạnh lùng như sương, anh cắn răng nói: “Do cô ta tự mình chuốc lấy…”
Tần Tâm Liên ôm mặt, không nói gì nữa.
Tần Thanh Thủy ở trong biệt thư.
Tần Thanh Thủy không theo bọn họ đi bệnh viện, cô bị giữ lại ở đây để nấu canh cho Tần Tâm Liên.
Đột nhiên điện thoại trong phòng khách đổ chuông, cô vội vã đi bắt máy, nhưng đầu dây bên kia lại yên tĩnh một cách lạ lùng, không có ai lên tiếng, trong lòng cô còn đang cảm thấy kỳ lạ thì đột nhiên cửa nhà bị ai đó đạp ra, vài người mặc áo đen xông vào, không nói một câu nào mà bắt lấy Tần Thanh Thủy.
“Mấy người làm gì thế?” Tần Thanh Thủy giẫy giụa, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Mấy người nọ không nói năng gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-gap-anh/153249/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.