Lúc Tần Thanh Thủy tỉnh lại đã là nửa đêm.
Cô bị tiêm hai lần thuốc mê, nên cơ thể cô vô cùng yếu, miệng khô khốc, thậm chí còn không có sức để ngồi dậy.
“Thủy, em tỉnh rồi?” Cố Thành Danh trông cô cả đêm, vội vàng đi qua, dịu dàng đỡ cô dậy: “Muốn uống nước sao, anh đi lấy cho em….”
Tần Thanh Thủy khẽ gật đầu, ngón tay vô thức đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình.
“Anh không để Tần Tâm Liên lấy thận của em.” Cô Thành Danh bê một cốc nước nóng đi qua, đút cho Tần Thanh Thủy uống: “Cũng may là anh đến kịp, nếu không….em sẽ gặp nguy hiểm. Anh thật sự không ngờ, Lục Ngôn lại không niệm tình như vậy, có thể trơ mắt nhìn em chết….”
Biểu cảm của Tần Thanh Thủy cứng đờ, lông mi lại buồn bã rủ xuống.
Rất lâu sau, cô lên tiếng, giọng khàn khàn nói: “Thành Danh, em thay đổi suy nghĩ rồi.”
“Cái gì?” Cố Thành Danh vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Em muốn rời khỏi anh ấy.” Tần Thanh Thủy chủ động lên tiếng, biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng những giọt nước mặt lại không ngừng rơi xuống: “Em muốn rời khỏi Lục Ngôn….”
Trong lòng Cố Thành Danh cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng lại không dám tin, anh đã từng khuyên Tần Thanh Thủy rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý rời đi, thậm chí còn vì chuyện của Lục Ngôn mà suýt nữa tuyệt giao với anh.
“Lục Ngôn, anh ấy lại giết chết một đứa con của em.” Nước mắt của Tần Thanh Thủy không ngừng rơi xuống, ngón tay ấn chặt vào bụng: “Anh ấy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-gap-anh/153241/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.