Trang tịch tương phùng, tuyền quân hồng lệ ca kim lâu. Y trung tăng hứa, dục cung xuy hoa khứ.
Trường ái hà hương, liễu sắc ân kiều lộ. Lưu nhân trú, đạm yên vi vũ, hiếu ca song thê xử.
...
Trời cuối cùng cũng sáng, mùa hạ nửa đêm mưa nặng hạt, thanh âm dần dần yếu ớt đến khi không thể nghe thấy nữa. Ngoài cửa sổ, chân trời xám xanh một góc, dần dần trắng bệch, nhạt thành màu khổng tước lam, dần dần chảy ra màu ửng đỏ. Nửa bầu trời im hơi lặng tiếng thở ra mấy áng mây trôi, lung linh như kim sắc dệt trên gấm. Ánh sáng mặt trời màu vàng nhạt, ngoài cửa sổ cây cối bốn phía, che lấp như nước. Ánh nắng từ cành lá sum suê rọi xuống từng sợi, như mấy cánh tay rụt rè, thăm dò ghé vào cửa sổ. Dưới cửa, trên bàn trà cao đặt một chậu hoa lan, hương thơm sâu thẳm thấm vào ruột gan, như có như không, quanh quẩn không dứt.
Tôi khẩn trương ôm lấy cánh tay của mẹ, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Mẹ lại rơi vào trầm tư, ánh mặt trời chiếu vào một bên mặt của mẹ, bóng dáng mỹ lệ khiến người ta hơi khó thở. Tôi ôm tay mẹ thật chặt, giống như sợ hãi đây chỉ là ảo cảnh tưởng tượng, buông lỏng tay, mẹ sẽ một lần nữa biến mất như trong câu chuyện xưa. Trác Chính ngồi một bên ghế sa lon, biểu cảm cũng khá khẩn trương, anh giống tôi, lần đầu tiên cùng mẹ gần gũi như thế này. Hai người chúng tôi đều muốn níu giữ.
Mẹ nói: "Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-giay-phut-ay-ta-khong-gap-nhau-2/2461712/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.