Nó khẽ bước trong bóng đêm ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao và nước mắt lại nhẹ nhàng lăn đài trên khuôn mặt xinh xắn của nó khi nhớ lại câu trả lời của Văn Tú hồi chiều. Anh đã thật sự quên nó rồi và nó cũng nhận ra rằng từ lâu tình yêu trong nó đã phai màu mất rồi chỉ tại nó quá ngốc nghếch không nhận ra thôi cứ tưởng vẫn yêu anh như ngày nào nhưng thì ra không phải như vậy. Người ta hay nói tình đầu rất mong manh dễ vờ. Hoá ra là đúng? Tình đầu của nó đã tan vờ như giợt nước.chẳng còn gì nữa...Nó khẽ nở một nụ cười nhạt và nhẹ lắc đầu. Thì ừ trong lòng nó rất buồn nhưng nó hài lòng sự kết thức này.
------Sáng Hôm Sau-----
Anh Tuấn thức dậy từ sớm nấu bữa sáng.khi cậu vừa mang hai tô phở ra thì nó từ lầu bước xuống. Nó nở một nụ cười thật tươi .một nụ cười khiến cho Anh Tuấn đơ người ra nhìn nó mãi. Đã lâu cậu không được nhìn thấy nụ cười như thiên thần này rồi nụ cười tươi của nó thật sự rất đẹp không biết đã khiến cho bao nhiều trái tim giá băng phải rưng động bởi vì nụ cười tươi ấy. Nó vui vẻ nói
"ôi thơm quá"
Anh Tuấn giật mình và cười cười
"Phong xuống ăn phở đi"
rồi cậu đặt hai tô phở xuống bàn. Nó bước xuống và hỏi
"là Tuấn nấu đó hả"
Anh Tuấn nhẹ gật đầu và cười nói
"ừ. Phong ăn thử rồi cho ý kiến nha"
nó nhẹ gật đầu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-gap-lai-nhau/3160225/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.