Khi Tô Đỉnh nhận được điện thoại của Hàn Mỹ Úy nhờ giúp đỡ khi cô đang hẹn hò với Tần Diệu trong nhà hàng Tây.
"Này? Mỹ Úy, sao vậy?" Tô Đỉnh cố ý giả dạng làm thục nữ nói cho Tần Diệu nghe, hết sức không được tự nhiên.
Tần Diệu ngoáy ngoáy lỗ tai, đôi mắt hoa đào nhìn thật chăm chú vào bộ quần áo trễ ngực của cô.
"Tô Đỉnh. . . Cô có thể mang một bộ quần áo tới cho tôi không?" Giọng nói của cô trong điện thoại có vẻ khó khăn, Tô Đỉnh không hỏi cặn kẽ, nói thẳng: "Được, cô nói địa chỉ của cô cho tôi...tôi sẽ mang qua."
Cúp điện thoại, Tô Đỉnh nhìn Tần Diệu cười cười xin lỗi. Tần Diệu không vui hỏi: "Ai vậy?"
"Là chị em tốt của em, xảy ra chút chuyện, em phải qua đó một chút."
Tần Diệu nói: "Được, em đi đi, phục vụ tính tiền"
Anh vỗ tay phát ra tiếng, động tác tự nhiên hào phóng, phục vụ đi tới nói: "Tiên sinh, tổng cộng hết 368 đồng."
Tần Diệu móc bóp ra lục lọi hồi lâu, cũng không thấy tiền mặt.
"Cà thẻ được không?"
"Thật xin lỗi tiên sinh, ở đây chúng tôi không cà thẻ."
"Thật là một nơi rách nát! Cà thẻ cũng không được! Anh có biết ngay cả cửa hàng hoành thánh đối diện cũng có thể cà thẻ rồi không hả ?"
Tô Đỉnh rất vừa thấy Tần Diệu ngay cả mặt mũi cũng không cần, lập tức hoà giải.
"Em có tiền mặt đây, em trả cho!"
"Tô Đỉnh em có ý gì? Mỗi lần đều là em thanh toán, em xem anh là gì hả? Tiểu bạch kiểm ( Mặt trắng nhỏ)?"
Tô Đỉnh vội vàng dịu dàng cười một tiếng: "Anh đen như vậy, tiểu bạch kiểm cũng không tới lượt anh. Chẳng lẽ anh lại còn phân biệt đối xử với phụ nữ? Phụ nữ chúng em tại sao lại không thể tính tiền hả?"
Tần Diệu đứng dậy, bộ mặt tươi cười: "Không không không, công chúa nhỏ của anh, em nói cái gì cũng đều được. Cái đó. . . Phục vụ!"
"Tiên sinh còn có chuyện gì sao?"
"Chúng tôi không lấy hóa đơn, cho chúng tôi hai ly nước cam mang đi!"
"Thật xin lỗi tiên sinh ở đây chúng tôi không tặng thức uống ."
"Cái người này anh phục vụ kiểu đó sao? Trừ Thật xin lỗi anh còn có thể nói được cái gì hả?"
"Được rồi tiên sinh, tôi sẽ đi lấy cho ngài." Nữ nhân viên phục vụ xoay người, vụng trộm đến gần để nhìn khuôn mặt.
Người như vậy! Ăn cơm để cho bạn gái trả tiền, còn ham chút của rẻ tiện nghi! Lớn lên đẹp trai có ích lợi gì!
Ra khỏi nhà hàng Tây, Tô Đỉnh với Tần Diệu đứng bên đường đón xe, tính tình cô nóng nảy, lại có chút lo lắng cho Hàn Mỹ Úy, liền đứng ở giữa đường cái đón, một chiếc xe tải chạy qua, Tần Diệu một tay ôm lấy cô kéo vào trong ngực.
"Nhìn xe một chút!"
Tô Đỉnh bị anh dùng sức kéo lại, thuận thế ngã trong ngực anh, cằm của anh chỉ cách cô khoảng ba bốn centimet, khiến trái tim háo sắc của Tô Đỉnh nhất thời đập loạn như hươu chạy.
Vì vậy với ánh đèn đường, đường cái không có người, không khí muốn hôn môi cũng bắt đầu từ từ nồng nặc hơn.
Mặt của Tần Diệu từ từ tới gần, Tô Đỉnh cũng nuốt nước miếng nhắm mắt lại.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng Tịch Không chê cười: "Người giống như cô con gái mà không biết rụt rè là gì, người đàn ông nào sẽ để cô trong lòng chứ?"
Đó là năm lớp mười hai, Tô Đỉnh nói ra kế hoạch mình muốn cường hôn lớp trưởng lớp bên cạnh với Tịch Không thì Tịch Không khinh thường trả lời cô như vậy.
Tô Đỉnh mở choàng mắt, hung hăng véo gương mặt mình hai cái, sau đó cũng đẩy người đàn ông đang muốn hôn kia ra.
Mặc dù vẫn giả bộ yếu đuối không có sức, nhưng sức lực con gái mà như đàn ông vẫn không cách nào che giấu. Tần Diệu bị cô đẩy như vậy, lảo đảo một cái liền đụng phải cột điện, sống lưng truyền đến một trận đau đớn.
"Tần Diệu anh không sao chứ!" Tô Đỉnh nhào qua, muốn đỡ, nhưng lại không cẩn thận dẫm phải chân của anh. . .
"Ôi...a a a" Tần Diệu phát ra một tiếng cực kỳ khó chịu.
Cô gái này mày giày cao gót bằng đinh sao! Đầu ngón chân cũng sắp bị cô đạp vỡ rồi!
Tần Diệu đè nén tức giận và bực mình, trong chốc lát tâm tình cái gì cũng không còn, sắc mặt tái xanh, miệng vẫn còn rất cứng rắn: "Khsông có việc gì không có việc gì!"
"Em. . . Em không cố ý. . ."
"Mặt của em tại sao lại đỏ vậy?" Tần Diệu chỉ về phía hai gò má đỏ bừng của cô.
Véo đấy mà. . . Véo anh anh cũng sẽ đỏ.
"Em có sao?" Tô Đỉnh nhỏ bé dường như liếc anh một cái, cúi đầu.
Người phụ nữ anh hùng phải tự ra tay với mình, mới đáng được có đàn ông tuấn tú.
. . .
Vì vậy sau khi cô gái anh hùng đưa quần áo cho Hàn Mỹ Úy xong cả người toàn mồ hôi chạy thẳng đến nhà tắm của Tịch Không tắm rửa, trên mặt viết thật to hai chữ thẹn thùng.
Mau hỏi tôi, mau hỏi tôi.
Nhưng Tịch Không hoàn toàn không có thời gian để ý đến cô, bởi vì Tịch Không nhận nuôi một con mèo đi lạc.
Tô Đỉnh vừa đổi dép chậm rãi chạy qua: "Vợ, vợ?"
"Suỵt, nó đang uống sữa."
Tô Đỉnh vừa nhìn lướt qua thân hình cao lớn của anh, a? Một con mèo đang nằm trên ghế trúc của anh.
"Anh cho tới bây giờ đều không cho tôi ngồi ở đây ăn cái gì! Làm sao một con mèo lại có thể!"
Tô Đỉnh tùy tiện dùng chân đạp cái mông Tịch Không một cái.
"Nó hẳn là đói bụng lắm, tôi gặp được nó lúc nó đang run rẩy." Tịch Không nói.
"Tại sao anh có thể nhặt mèo hoang về nhà chứ? Ngộ nhỡ bị bệnh ngoài da thì làm thế nào?"
"Mèo còn sạch hơn cô, làm sao có thể." Tịch Không nhàn nhạt nói.
Nhưng mà lần này Tịch Thông nói không sai rồi, mèo này, thật đúng là sạch sẽ hơn Tô Đỉnh.
26.
Tô Đỉnh lắc đầu một cái, âm thầm thở dài. Biết cái gì gọi là người đàn ông ấm áp? Tịch Không là thuộc về đám đồng cảm tràn lan kia . Từ nhỏ đến lớn đều đối với đứa trẻ hay động vật hoàn toàn không có sức chống cự, kỳ lạ luôn có thể hòa nhập với đám mèo hoang và chó hoang bên cạnh trường học.
Tô Đỉnh cởi áo khoác ra, chuẩn bị tắm ở bồn tắm cao cấp to lớn ở nơi ban đêm tuyệt vời này. Trước khi bước vào phòng tăm, cô thấy Tịch Không vẫn không hỏi cô vì sao hôm nay hưng phấn như thế, liền có chút không chịu được, bước tới bên cạnh anh.
"Này! Hôm nay tôi có tiến triển lớn!"
"Cái gì tiến triển lớn?" Tịch Không cho mèo ăn cũng không ngẩng đầu lên.
Thái độ lạnh nhạt như vậy thái độ hoàn toàn ngăn cản không được sự hăng hái muốn tâm sự của Tô Đỉnh. Dù sao lúc bắt đầu yêu người phụ nữ này luôn quấn lấy bạn gái thân thiết miêu tả từng chi tiết nhỏ toàn bộ tình yêu của bọn họ, mặc dù chưa chắc bạn gái thân thiết muốn nghe, nhưng cô luôn nhịn không được mà chia sẻ.
Tịch Không chính là bạn gái thân thiết của Tô Đỉnh.
"Hôm nay anh ấy đã hôn tôi rồi. . ." Cô nhớ lại, nhớ lại chỗ Tần Diệu chậm rãi tới gần đôi môi này.
Tịch Không ôm con mèo lên tay cứng đờ, cười cười khinh thường, quái gở nói: "Chúc mừng, gái lỡ thì"
"Lùn dầu, hôn vẫn chưa tính à!" Tô Đỉnh che miệng bắt đầu run rẩy hết cả người.
Chân mày Tịch Không nhíu lại quay đầu lại nhìn cô, bị cái âm cuối " à" đó của cô làm cho rợn cả tóc gáy, nếu như có thể nói, anh thật sự hy vọng có thể mang bồn hoa lộn xộn này ném từ trên ban công ném xuống.
"Lần này tôi thật sự rất nỗ lực a!" Cô chuẩn bị nói về chi tiết.
Tịch Không cắt ngang cô nói: "Cô bỏ cái chữ ‘ a ’ đó đi!"
"A . . Hôm nay tôi thật sự rất nỗ lực! Tôi đã loại bỏ cách bại hoại anh chỉ cho tôi, giữ lại tinh túy, sau đó hạ quyết tâm, tôi liền nhịn được kích động giả bộ thanh tao dè dặt!"
"Tôi nói với cô cách bại hoại hả ?" Anh hỏi.
"Anh luôn làm cho tôi căng thẳng a! Anh nói đàn ông như vậy mới để tơi6 ở trong lòng."
"Nhàm chán." Tịch Không đứng lên, cài túi áo đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai coca, tiếng mở lon thanh thúy vang lên, uống vài hớp chất lỏng vào trong cổ họng ừng ực ừng ực, những dòng chất lỏng mang theo khí ga kia gần như cuyên qua dạ dày, xông thẳng vào tim.
Yết hầu của anh chuyển động trên cổ, khiến cho Tô Đỉnh nhìn mà trợn tròn mắt.
Tịch Không bị cô nhìn chăm chú sợ hãi, xoay đầu lại: "Cô làm gì thế?"
Nhìn người ta chằm chằm không chớp mắt như vậy, rất dọa người , chưa từng thấy đàn ông uống nước sao?
"Rất đẹp trai. . ." Tô Đỉnh làm bộ dạng mê trai.
"Phốc!" Tịch Không phun một ngụm coca ra như cầu vồng! Trái tim thiếu chút nữa không bị sặc đi ra luôn !
"A, mặt của anh sao đỏ thế?" Tô Đỉnh chỉ vào ánh mắt đang ửng đỏ của anh hỏi.
"Tôi?" Tịch Không chột dạ quay lưng đi đẩy đẩy mắt kính.
Tô Đỉnh hèn hạ bước tới: "Không thể nào, anh lớn như vậy cũng chưa từng có người khen anh đẹp trai à?"
Từ lúc cô biết Tịch Không, anh chính là con trai đeo mắt kính có vóc dáng số một của trường, trong lớp học khá giỏi, thành tích học tập đều đứng thứ hạng học sinh ưu tú tiêu biểu, con người luôn chính trực khiêm tốn, cũng không bước chân vào giang hồ..
Anh sững sờ, ánh mắt có chút né tránh, đột nhiên sau đó chỉ về phía chân của cô hét to: "Không phải đã nói không cho mang dép của tôi sao hả!"
Tô Đỉnh vung hai chân một cái, hai chiếc dép lập tức bay ra ngã ngổn ngang ngã trên mặt đất: "Không mang thì không mang! Trả lại cho anh đó!"
"Cô!" Đáng ghét! Tịch Không nhăn mặt trợn mắt, tức giận lục phủ ngũ tạng cũng bốc lên khói xanh, trên thế giới tại sao có thể có người thích người con gái như vậy? Hết lần này tới lần khác lại giống như đồ vô liêm sỉ dính vào nhà anh đuổi cũng không đi!
"Cô, nhặt, lại, cho, tôi!" Tịch Không cắn răng nghiến lợi uy hiếp.
Tô Đỉnh làm mặt quỷ chạy vọt vào phòng tắm, lại không sợ chết chọc chảo dầu đang nóng thò đầu ra, học giọng của Tịch Không khiêu khích nói:
"Không, nhặt! Như thế nào!"
Tịch Không"Bịch" một tiếng ném ầm quyền đánh xuống: "Thói quen xấu của cô!"
"Anh ít nhăn mặt trợn mắt với tôi đi, anh chịu thua đi, lão nương muốn tắm, có bản lãnh anh đi vào a!"
"Ầm!" Tô Đỉnh đóng cửa phòng tắm, rút khăn tắm khoác lên trên cổ.
Phòng tắm nhà Tịch Không rộng rãi sáng loáng, được anh dọn dẹp sạch sẽ lại gọn gàng, Tô Đỉnh bắt đầu khui một chai sữa tắm lớn mới nhãn hiệu nổi tiếng ở giữa, dùng gel thơm mát làm dịu cơ thể mình một chút.
Mới vừa rồi Tô Đỉnh nói câu"Rất đẹp trai" kia, nhưng thật ra là bởi vì nhớ lại Tần Diệu, tối nay lúc thấy yết hầu Tịch Không chuyển động khi uống nước rất giống nhau, làm cho Tô tiểu thư đang cởi quần áo mặt đỏ tim đập nhanh.
Dòng nước dịu dàng chảy qua làn da, kèm theo mùi thơm của sữa tắm khiến cho Tô Đỉnh nhíu mày khó hiểu. . .
Vị dâu tây! Người đàn ông này lại dùng dữa tắm mùi dâu tây?
Tô Đỉnh tò mò vừa nhìn lên chai, chữ to phía trên viết rất rõ ràng: "Sữa tắm nữ" !
Không thể nào không thể bởi vì cô hay thường xuyên tới đây tắm mà Tịch Không cẩn thận chuẩn bị sữa tắm cho cô, điều này hoàn toàn vô lý. Bởi vì Tịch Không không phân biệt sữa tắm cho Tô Đỉnh dùng trong này. Như vậy Tịch Không mua cái này cho ai sử dụng đây?
Có biến. . . Tên nhóc này có biến a!
Hai mắt Tô Đỉnh phát sáng, tưởng tượng thấy một cô gái tóc đen quần trắng mặc áo choàng tắm đi tới trước mặt Tịch Không, hai người đắm đuối đưa tình nhìn nhau, sau đó các loại hình ảnh đặc sắc cấm trẻ em hiện lên. . .
Đập hai cái lên bộ ngực to lớn của mình cho chậm lại, Tô Đỉnh rơi nước mắt!
Nhóc con này cuối cùng đã trưởng thành! Thật sự làm cho người ta vui mừng!
Tô Đỉnh còn đắm chìm trong sự vui mừng vô tận đó, tóc ướt mềm mại úp trên cổ, chân cũng đầy bọt sữa tắm đưa ra trên bồn tắm, tiếng huýt sáo càng thổi càng vang dội, một bức tranh cô gái tắm cực kỳ ướt át vốn nên ướt át giống như một cô gái thôn quê dân dã đang tắm. . .
Đang lúc vui vui sướng, đột nhiên nghe tiếng khóa cửa bị người vặn, Tô Đỉnh sửng sốt, vễnh tai liếc nhìn cửa, chỉ nghe"Rắc rắc" một tiếng, cửa phòng tắm liền bị người ta mở ra. . .
Ánh mắt Tô Đỉnh đảo một vòng, cả người lập tức run rẩy, dựng tóc gáy!
Cô ngây ngốc nhìn Tịch Không xuất hiện trong làn sương mù lượn lờ trong tầm mắt, mang theo vẻ mặt ung dung lại cao ngạo, anh nghiêng người dựa vào cửa, khoanh tay nhàn nhã nhìn cô, giống như nhìn một đống thịt heo ngâm trong thuốc Formalin, sau đó nhíu mày nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]