Chương trước
Chương sau
Khi Hàn Mỹ Úy tỉnh lại, Hàn Mạch đã mặc quần áo khoan khoái nhẹ nhàng đứng ở trước giường, một ly nước lọc đặt ở bên tay phải trên tủ, còn có mấy túi rễ bản lam chưa mở ra.

Giờ phút này Hàn Mỹ Úy không muốn rời giường một chút nào, giống như một con ốc trốn trong vỏ, len lén cảm thán tạo hóa trêu ngươi. Người đàn ông trước mặt này, đã là lần thứ hai ngủ chung cùng cô trên một cái giường, mặc dù tối hôm qua cũng không xảy ra chuyện gì, anh chỉ ôm cô ngủ mà thôi, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng cô không giảm chút nào.

"Này. . ." Hàn Mỹ Úy đặc biệt kinh sợ gọi anh một tiếng.

"Đã tỉnh rồi hả ?"

"Ừ."

"Còn đau không?" Anh thuận miệng hỏi.

"Không đau, lần sau cẩn thận là được."

Hàn Mạch nghe cô nói như vậy, trái tim không khỏi căng thẳng, cẩn thận? Cẩn thận thế nào? Ngộ nhỡ lần sau người nhà cô còn đánh cô thì làm thế nào? Tư tưởng thật là lớn!

Mỹ Úy nhớ lại tối hôm qua anh vụng về thay thuốc cho cô, lau mồ hôi, sinh lòng cảm kích: "Tối hôm qua cám ơn anh."

"Cám ơn tôi cái gì?"

Nói rất hay giống như anh hiến dâng cuộc đời cho cô chiếm tiện nghi vậy.

"Không cần khách sáo, dù sao tôi nợ cô ."

Trước đây chỉ cảm thấy cô thú vị, nhưng không nghĩ rằng sẽ làm cô khổ sở như vậy. Không chỉ có cố gắng chịu đựng gắng nặng tinh thần hành hạ, còn bị người nhà đánh. . .

Hàn Mỹ Úy nghe anh nói khách sáo như vậy, thì cũng lập tức khách sáo: "Anh ngàn vạn đừng nói như vậy Hàn Mạch, thật ra thì anh rất tốt, nếu không phải là đêm đó chúng ta. . . Chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè, huống chi đêm đó không phải lỗi của anh, dù sao chúng ta cũng uống say."

Hàn Mạch cười nhạo.

Đêm đó anh không uống giọt rượu nào , rất tỉnh táo.

"Bây giờ tôi đã hết sốt, có thể xuống giường, tôi sẽ đi, tôi hi vọng về sau. . ." Hàn Mỹ Úy cố gắng nói ngọt ngào lại lễ phép : "Chúng ta ít liên lạc thôi."

Giấc mơ tối hôm qua đáng sợ như vậy, cô thật sự không thể cùng Hàn Mạch có bất kỳ dây dưa nào.

"Tốt." Ngoài dự đoán, Hàn Mạch lại vui vẻ đồng ý.

Hàn Mỹ Úy nằm ở trong chăn, đột nhiên lại bị một cơn buồn ngủ xâm lấn, thế nào mới vừa tỉnh, lại buồn ngủ cơ chứ?

Cô nặng nề nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói với Hàn Mạch : "Có thể là do mang thai , tôi lại buồn ngủ. . . Tôi có thể ngủ ở nơi này của anh một lát không. . . Chỉ một lát. . ."

Hàn Mạch đang đeo đồng hồ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại, cô đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, yên lặng, trong hơi thở có tiếng ngáy rất nhỏ.

"Có thể, muốn ngủ bao lâu thì ngủ."

Hàn Mạch xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng lập tức yên tĩnh khác thường, chỉ có tiếng thở của Hàn Mỹ Úy.

Không tới một phút , Hàn Mạch lại đẩy cửa quay trở lại, tiếng khóa cửa khiến cô ngủ chưa sâu dụi dụi con mắt.

"Hàn Mạch. . . Làm sao vậy, quên cái gì?"

"Bằng không. . . Tôi cưới cô?" Hàn Mạch đột nhiên vẻ mặt thành thật nói.

Hàn Mỹ Úy lập tức ngồi dậy: "Cái gì?"

"Không được." Hàn Mạch ngồi ở trên giường, tự mình phủ định.

Cô mang thai con của Trần Hạo . . .

Hàn Mỹ Úy cảm thấy có chuyện không ổn, vội vàng vén chăn lên, cảnh giác nhìn anh: "Da heo chết bằm, tôi rút lại lời nói muốn làm bạn với anh!"

Hàn Mạch vừa nghe chân mày đẹp vặn vẹo nâng lên: "Cô có ý gì?"

Ghét bỏ anh sao? Anh còn chưa có ghét bỏ cô cô gái ngu ngốc này !

Hàn Mạch muốn lấy lại chút mặt mũi , mặt sát lại gần cô một chút, hỏi: "Dáng dấp tôi như thế nào?"

Hàn Mỹ Úy theo bản năng lui về phía sau, nói thật: "Tốt. . . Đẹp mắt. . ."

"Chiều cao thì sao?"

"Cao. . ."

Thật ra thì chiều cao của Hàn Mạch,đúng là thỏa mãn yêu cầu của cô, bởi vì anh cúi đầu, nhìn từ góc độ của cô đúng lúc là mặt trái xoan, đây chính là tiêu chuẩn chiều cao về bạn trai.

"Trình độ học vấn thì sao?"

"Du học trở về. . ."

"Đổi lại từ khác!"

"Ách. . .Nói được tiếng nước ngoài, sau khi trở lại là sinh viên hàng đầu đã qua thử thách của nền văn hóa tiên tiến."

"Nhân phẩm thì sao?"

"Không có nhân phẩm."

"Cô!" Hàn Mạch nổi giận, lại tạm thời quyết định không tính toán với cô, tự giới thiệu về mình: "Tình hình bên ngoài của tôi chính là như thế này, về phương diện tài sản , có 120 ngôi nhà tại trung tâm thành phố , ba căn để kinh doanh , có 15% cổ phần tại tập đoàn Ninh thị . . . Về mặt thể chất , khỏe mạnh chức năng tốt, không có thói hư tật xấu, về phương diện kia năng lực thế nào , cô hiểu."

"Cho nên Hàn Mỹ Úy, chỉ cần cô nhẹ gật đầu, tôi có thể lập tức nhập hộ khẩu , tôi bảo đảm cả đời cô cơm áo không lo."

Hàn Mỹ Úy bị lời nói dồn dập tự giới thiệu bản thân mình tuyệt vời của anh làm cho rợn cả tóc gáy, da heo này. . . Anh là đang cầu xin cưới sao?

Hôm nay anh ta làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại như vậy?

Không được không được.

"Tôi. . . Tôi không thể cưới anh . . ."

"Lý do?" Mặt của Hàn Mạch lập tức cứng đờ.

Tuần trước lúc đi cùng mẹ đến chùa Quan Âm , Hàn Mỹ Úy xin xăm, sư thầy nói nhân duyên không thuận, cần phải tránh kẻ bỉ ổi, cô liền. . . Liền viết tên Hàn Mạch trên bùa chú trao cho sư thầy. . .

Dĩ nhiên, Hàn Mỹ Úy chắc là sẽ không nói cho Hàn Mạch .

"Dù sao chính là không được." đột nhiên cô thấy khát nước, cầm ly nước lọc lên uống một hớp, thuận tiện liếc anh một cái.

Hàn Mạch nhíu mày, cười lạnh, chỉ chỉ vào ly nước cô mới vừa uống : "Ly nước này là tối hôm qua tôi dùng thấm bông băng lúc xử lý vết thương trên trán cho cô."

"Phụt!" Hàn Mỹ Úy phun lên mặt anh.

Hàn Mạch không thể chịu được nhắm hai mắt lại, trên mặt toàn là nước, thậm chí có vài giọt từ trên lông mi dài trượt xuống , rơi trên bộ vest anh mới thay.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý thật sự xin lỗi!" Hàn Mỹ Úy quýnh lên, tiện tay nắm ga giường lên lau loạn xạ trên mặt của anh.

"Đừng, đụng, tôi, ga, giường!"

Người nào đó thích sạch sẽ cuối cùng nóng nảy!

Hàn Mỹ Úy bị dọa sợ đến sợ run cả người, thấy anh đứng lên, vẻ mặt căm ghét xông về phía toilet.

Ghê tởm chết cô gái này! Hàn Mạch càng không ngừng hắt nước lên trên mặt, rửa xong dùng khăn lông lau khô. Lại trở về phòng ngủ đứng ở trước mặt Hàn Mỹ Úy muốn la mắng cô mấy câu.

Hàn Mỹ Úy sững sốt nhìn gương mặt thấm nước của anh, lông mày càng lộ vẻ đậm đẹp hơn, da trắng nõn đến nỗi ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, cực kỳ sạch sẽ.

Hàn Mỹ Úy lúng túng nói cà lăm, vuốt tay : "Anh. . . Anh xem đó. . . Chúng ta không hợp."

Anh cũng sửng sốt, đứng ở bên giường bình tĩnh nhìn cô mấy giây, khuôn mặt u ám giữa tâm tình nan giải. Cuối cùng móc từ trong túi quần ra chiếc điện thoại di động , vứt xuống trong ngực cô.

"Có người bắt nạt cô , thì dùng cái này gọi cho tôi."

Hàn Mỹ Úy nhìn bóng lưng anh rời đi, ngây ngốc ngẫm nghĩ nửa phút cũng không có nghĩ ra ý gì, cô nhìn chiếc Nokia cũ đẳng cấp trên ngực thở mạnh, đột nhiên đầu óc"Vù vù" một cái, quay đầu lại nhìn về phía tủ trên đầu giường. . .

Điện thoại di động của mình. . . Điện thoại di động của mình đâu?

Trong nháy mắt nước mắt Hàn Mỹ Úy rơi xuống! Ngay sau đó hướng về phía anh vừa rời đi hét to: "Trả điện thoại di động cho tôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.