Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương sau
Trong cuộc sống, tình cảm vốn không được coi trọng thay vào đó tiền, vàng bạc,...vật chất rất được sùng bái, người ta vì lòng ham muốn của bản thân có thể lấy vật chất ra đánh đổi tất cả: tình cảm, nhà cửa, người thân,...kể cả tính mạng. Họ nghĩ vật chất có thể mua được tất cả. Đúng! Vật chất có thể mua được tất cả nhưng thay vào đó họ đã đánh mất bản thân, đánh mất người thân, đánh mất nhà cửa, đánh mất thứ ta yêu quý nhất. Và cũng sẽ làm tổn thương ai đó. Nói đúng hơn vật chất chỉ để làm mù quáng con người chúng ta, đánh mất lý trí làm một con người. Những người coi trọng tình cảm chắc chắn sẽ không có được vật chất, sẽ không giàu sang nhưng thay vào đó sẽ nhận được nhiều tình cảm của người khác dành cho chúng ta, sẽ nhận được thứ ta muốn mà không cần dùng đến tiền. - - - - - - - - Năm 1128, đất nước vẫn còn chịu khổ kẻ giàu thì ít mà người nghèo thì nhiều. Tất nhiên những con người hoàn cảnh khổ cực phải đi làm cho những nhà giàu để kiếm cái ăn. Trong ngôi làng nọ, có một cặp nam nữ nảy sinh tình cảm với nhau họ vốn xuất thân từ những người bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không được ăn sung mặc sướng như những những người khác và đang dần tiến tới hôn nhân. Nhưng từ khi chàng thanh niên làm việc cho một ngôi nhà giàu, con gái của nhà giàu có tình cảm với anh, anh được cô tỏ tình, được ngày nào cũng nhìn thấy đồng tiền lòng anh không khỏi sung sướng thế là thoát được cảnh nghèo nàn. Cũng vì thế mà ngày ngày đều quên đi vị hôn thê, hễ nhìn thấy cô đều chê quần áo cô rách rưới, bẩn thỉu rồi chán ghét. Lòng cô cảm thấy buồn, tổn thương tại sao anh ấy lại thay đổi. Khi nghe tin Anh và người khác lấy nhau không phải cô, trước hôm ấy còn dẫn người con gái đó ôm eo đến trước mặt cô phũ phàng đòi chia tay còn nói:"Cô ấy đang mang trong mình dòng máu của tôi. Tôi phải có trách nhiệm với cô ấy." cô gái tội nghiệp lòng nặng trĩu chỉ thốt lên hai từ "Tại sao?" anh ta liền trả lời:"Cô ấy vừa xinh đẹp vừa xuất thân cao quý. Cô không đáng sánh, cô nghĩ cô đáng để tôi lấy làm vợ sao" nói rồi anh cười chế giễu "Ngày mai là hôn lễ của tôi và cô ấy. Nếu cô rảnh mong ra góp vui cùng. À không cần TIỀN mừng đâu" anh nhấn mạnh chữ tiền rồi quay sang cô gái đó cười dịu dàng toan bước qua cô. Anh đi được mấy bước thì cô nghe thấy tiếng anh nói với cô gái ấy giọng nũng nịu "Cả cuộc đời này anh chỉ yêu mỗi em thôi". "Cả cuộc đời này anh chỉ yêu mỗi em thôi" câu nói đó anh đã nói với cô khi đang còn quen nhau từng chữ một cứ như nhát dao đâm mạnh vào tim cô. Cô đau! Đau lắm! Thật sự rất đau! Đau gấp ngàn vạn lần khi cô bị bỏng. Đau gấp ngàn vạn lần khi bị rắn độc cắn suýt chết lúc đấy anh đã cứu cô. Sao không để cô chết đi. Sao lại để cô gặp anh và phải chịu nỗi sát thương quá lớn đối với cô. Cô tự hỏi: Tại sao lại yêu anh nhiều đến thế? Tại sao lại phải nhẫn nhịn nhìn người đàn ông cô yêu đã phản bội cô mà tay trong tay với người con gái khác. Ngay tại lúc này cô có ý nghĩ điên rồ. Đôi đồng tử giàn giụa nước mắt không ngừng chảy. Hôm nay là ngày cưới của người đã phản bội cô. Hôm nay là ngày vui của anh còn hôm nay là ngày kết thúc cuộc đời của cô. Cô sẽ chết, sẽ ám anh, phải cho anh hối hận đến suốt đời, suốt kiếp. Nó rồi cô vận bộ váy trấng cô dâu mà cô mất một tuần dành dụm và lựa chọn để chuẩn bị cho hôn lễ cùng anh vào rừng cầm sợi dây thừng buộc chặt trên cành cây chắc chắn nhất. Cắn ngón tay khắc trên thân cây ba chữ to bằng máu loang lổ: TÔI HẬN ANH. Đặt tảng đá vừa vừa dưới dây thừng, cô từ từ bước lên không chút run sợ, không chút hối hận mà là đau buồn và căm hận hai tay tách dây thừng thành vòng vừa phải chân kiễng lên cao rồi chui đầu vào trong vòng dây. Thân cô bỗng nhấc lên hai tay thả xuống chiếc cổ được dây thừng thắt chặt từng giọt từng nước mắt rơi xuống như những viên pha lê tí hon. Ba mươi phút... Một tiếng... Cô ngừng thở! Đêm, một con dơi không giống như những con dơi khác, đôi mắt đỏ tươi, hai chiếc răng nanh nhọn hoắc và dài lộ ra, khắp người bao phủ lớp lông đen xì, chỉ là một con vật nhỏ xíu mà khiến cho người ta cảm giác sợ hãi. Con dơi lượn vài ba vòng quanh chiếc cây có cô gái bị treo cổ, rồi bay gần đậu trên vai cô, chiếc đầu cô cúi xuống tóc dài xoã ra che hết khuôn mặt của cô. Con dơi tiến đến chiếc cổ bị dây thừng xiết chặt hai chiếc răng nhọn kề sát vào cổ đôi mắt đỏ ánh lên tia sáng rồi tắt "Phập" Một giọt máu từ chiếc cổ chảy xuống dây thừng dọc theo chiếc váy cưới trắng tinh nhuộm một vệt nhỏ máu hơi loang lổ. Con dơi khi cắn vào cổ cô liền rơi xuống đất chết khô. Ngón tay trỏ bên phải của cô hơi giật giật. Sáng hôm sau, người đàn ông ở trong làng đi đốn củi phát hiện thi thể cô. Liền tức tốc về làng báo cho mọi người. Cả làng đau lòng chôn cô ở đúng dưới cái cây, thương cô cha mẹ mất sớm bây giờ cũng đi theo. Người đàn ông đốn củi là người thân nhất với cô tuy chỉ là hàng xóm nhưng cũng biết một ít về chuyện tình cảm của cô nên thành như này thêm thấy được ba chữ khắc bằng máu to kia khẳng định rõ hơn mà trách anh vô tình. Chàng thanh niên nghe tin cũng hoảng hốt và sợ hãi nhưng giả bộ không biết mà vẫn vui vẻ ở nhà vợ không thèm ra.
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương sau