Bác sĩ Fernstein đi ra khép lại cửa phòng, ông nhấc máy điện thoại, lưỡng lự đặt máy xuống, bước vài bước về phiá cửa sổ, rồi lại đột ngột nhấc điện thoại lên. Ông yêu cầu cho ông nói chuyện với phòng mổ. Ngay lập tức có một giọng máy trả lời ở đầu máy bên kia.
- Fernstein đây, các anh chuẩn bị đi, mười phút nữa ta có một ca mổ, tôi sẽ bảo mang bệnh án đến cho các anh.
- Ông nhẹ nhàng đặt máy điện thoại xuống, lắc đầu, và đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa bước ra, ông xô ngay phải giáo sư Williams.
- Tình hình anh thế nào ?–giáo sư Williams hỏi–Đi uống chén cà phê với tôi nhé ?
- Không, tôi không đi được đâu.
- Anh có việc gì thế ?
- Một việc ngớ ngẩn, tôi đang chuẩn bị làm một việc ngớ ngẩn. Tôi phải đi ngay đây, tôi sẽ gọi điện cho anh sau.
Fernstein bước vào phòng mổ, người khoác chiếc áo blu màu xanh lá cây có dây buộc lại ở thắt lưng. Một cô y tá đeo vào cho ông đôi găng tay đã khử trùng. Căn phòng rộng mênh mông, kíp mổ đã đứng bao quanh chỗ Lauren nằm. Phía sau đầu cô gái có một cái máy dao động theo nhịp thở và nhịp tim đập của cô.
- Các hằng số thế nào?- Fernstein hỏi bác sĩ gây mê
- Ổn định, ổn định không ngờ. Sáu mươi nhăm và 12/8. Cô ấy đang ngủ thiếp đi, huyết khí bình thường, giáo sư có thể tiến hành.
- Phải, anh nói đúng, cô ấy đang ngủ thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-em-khong-phai-mot-giac-mo-va-neu-nhu-chuyen-nay-la-co-that/2902269/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.