Nói thì dễ nhưng trên thực tế phải bắt đầu từ con sốkhông, Thuấn Nhân không hiểu lắm về mấy xí nghiệp ở huyện, đành dựa vào nhữngkinh nghiệm cũ mà làm việc. Số lượng xí nghiệp trong huyện không nhiều, quy môcũng không lớn như ở Bắc Kinh.
Thuấn Nhân giới thiệu mình với một người phụ trách ởmột xí nghiệp loại trung, cô dùng danh thiếp trước đây của mình, hơn nữa cònnói: “Tôi có quan hệ rất tốt với lãnh đạo bên bộ, đây là đĩa DVD được công khaixuất bản, có thể nhìn thấy tên tôi trong này.” DVD ghi lại hình ảnh Triệu ChấnĐào thông qua tòa soạn nơi Thuấn Nhân làm để quyên góp vào quỹ từ thiện nămtriệu. Lịch sử huy hoàng này đã được ghi lại, đĩa này đã được công khai in ra,chắc không thể nào giả được. Ánh mắt ông ta có vẻ ngưỡng mộ, nói: “Thế cô hẹnvới tôi ra đây để bàn chuyện hợp tác gì nào?”
“Là thế này, tôi muốn làm một bài phỏng vấn về xínghiệp của ông, nhân tiện ông làm quảng cáo về sản phẩm của xí nghiệp ông trênbáo của chúng tôi.”
Ngài nghĩ một lát rồi nói: “Giá quảng cáo thế nào?”Thuấn Nhân nói cao lên gấp đôi: “Một trăm nghìn.”
“Hơi đắt”, ông ta chép miệng, trả giá: “Năm mươinghìn?” “Giá cuối, tám mươi nghìn. Đầu xuôi đuôi lọt, khởi đầu may mắn!”
Ngài tổng không phản đối, thấy Thuấn Nhân muốn về,bỗng ông ta nói: “Cô suy nghĩ xem có muốn đến chỗ tôi làm không, lương cố địnhba nghìn tệ, có thưởng.”
Thuấn Nhân cười: “Ít quá. Có điều cảm ơn ông.”
Lần làm ăn này, Thuấn Nhân đút túi tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-duoc-yeu-nhu-the/2311209/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.