Cánh cửa mở ra, Trình Ngạn Thâm bước vào, mang theo một chút khí lạnh của trời cuối đông , chút hơi thở của Bắc KInh lúc giao mùa. Nhưng ánh mắt anh nhìn Chương Hiểu vô cùng ấm áp và chân thành. Ngoài trời, tuyết vẫn còn rơi, một số bông tuyết vương vào vai áo anh, làm nên một hình ảnh thật đẹp. Có một chút gì đó phong trần, một chút đĩnh đạc, trầm ổn cùng một chút ấm áp, dịu dàng...Tất cả chỉ được tổng kết bằng một từ" tuyệt".
Có lẽ Diệp NHư không bất ngờ lắm với sự xuất hiện của anh, cô đứng lên chào hỏi một cách vô cùng tự nhiên:
- Bác sĩ Trình, anh từ ngoài về sao?
Trình NGạn THâm không trả lời, chỉ mỉm cười thật nhẹ. Nụ cười như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, không quá nhiều nồng nhiệt, cũng không quá xa cách, tất cả trầm ổn và phần nào ôn hòa, đúng chuẩn mực như chính tính cách của anh. Đi đến đầu giường, vươn tay rót ly nước rồi nhẹ nhàng đưa cho Chương Hiểu:
- Em uống đi, không phải nói là nghỉ ngơi sao. Bây giờ lại nói về vụ án ?
Giọng nói trầm ấm, từ tốn, cách nói nhẹ nhàng, ánh mắt cũng rất đỗi thân thiện. Từ con người anh, Diệp NHư có thể nhìn thấy một Trình NGạn Thâm rất khác. Không xa cách, lạnh lùng cùng lạnh nhạt. Có thể nói, bây giờ, vẻ đẹp của Trình NGạn Thâm đúng là càng tuyệt mỹ. Nếu tính cách hờ hững, chững chạc bình thường làm phái nữ điên đảo vì anh thì sự dịu dàng này càng như con dao chí mạng, đốn hạ vô vàn những con tim.
- Em sắp chán đến chết rồi đây. Ở bệnh viện vài ngày nữa chắc sẽ phát điên mất....Chán quá...Chán quá đi...
Hai tay Chương Hiểu vòng qua tay anh, nắm lấy, không ngừng giật giật. Gương mặt cô cũng trông vô cùng tội nghiệp, trong mắt còn có chút bất bình.
- Có chán thì cũng phải ở thêm vài ngày nữa. KHi hoàn toàn bình phục rồi mới được về nhà.
Giọng nói đầy cưng chiều, nhỏ nhẹ và chân thành. Nếu không nhìn thấy chắc Diệp Như không bao giờ tin bác sĩ TRình lại ấm áp như thế. Bác sĩ Chương quả là hạnh phúc. Xem ra vụ án này không phải không có cái lợi, ít nhất cũng tác thành cho một mối tình.
- Bác sĩ Trình, lúc nãy anh nói như vậy là sao?
Dù không muốn nhưng biết phải làm sao, cô cũng không muốn làm bóng đèn tỏa sáng ở đây. Phải nhanh chóng giải đáp mọi nghi vấn đến lúc đó chạy đi thật nhanh mới được.
- Diệp NHư này, Cao Trình nhờ tôi nói với cô là vụ án này đã được phá rồi, cô có thể về nghỉ ngơi.
- Sao cơ?
Cả Diệp NHư cùng Chương Hiểu đồng loạt lên tiếng. Không phải chỉ mấy ngày sao, bây giờ đã phá án. KHông thần kỳ đến thế chứ?
- Đúng vậy. Đã phá án rồi. Dương NGuyên là hung thủ, Tưởng Thạch là người đứng đằng sau sai khiến. Chương Hiểu, suy đoán của em hoàn toàn đúng nhưng mà chưa đủ.
Trình Ngạn Thâm lên tiếng. Giọng anh lạnh lùng và trầm tĩnh. Có thể thấy được sự nghiêm túc cũng như trân trọng công việc tỏa ra từ con người anh. Chương Hiểu biết, cái thói cuồng công việc của anh lại trở về rồi. Nói đến công việc, e rằng ngay cả cô rất sợ anh. Và điều này đã được minh chứng bằng rất nhiều lần xương rơi máu đổ rồi. Một người công tư phân minh, xem công việc trên hết như anh thì luôn luôn đặt hai từ " hoàn hảo" đề xử lý mọi việc. Chính vì thế, dù chỉ một sơ ý của cô thôi thì cũng sẽ chết ngay dưới họng súng của anh.
- Đúng là Tưởng Thạch là người đã ám thị về mọi việc cho Dương NGuyên, từ ý tưởng giết người để thỏa ham muốn của dục vọng đến những cách thức thực hiện trò chơi. Nhưng hắn ta không ngờ, Dương Nguyên là một con cờ khó nắm bắt. Những việc làm của Dương NGuyên ngày càng đi quá xa, trò chơi này càng chơi càng lớn, đến nỗi, ngay cả Tưởng Thạch cũng không thể kiểm soát được. Dương NGuyên là con cờ của ông ta nhưng mà thật sâu trong thâm tâm, ông ta cũng vô cùng sợ con cờ này.
- Ông ta sợ bị Dương Nguyên giết?
- Đúng vậy. Ông ta cũng là một người tự kiêu đến mức phi nhân tính, ông ta sợ Dương Nguyên vượt qua mình, càng sợ Dương Nguyên khống chế và giết chết mình.
- Một người khi muốn chiếm hữu mọi thứ, hắn sẽ bắt đầu từ những việc đơn giản nhất, để rồi, khi đứng trên đỉnh cao, hắn sẽ bắt đầu quay ngược lại tấn công những đối tượng cao hơn nữa để đạt được sự khoái cảm tuyệt đối. Tưởng Thạch lo sợ như vậy là hoàn toàn có căn cứ. Đặc biệt là khi con cờ Dương Nguyên đang ngày càng tỏ ra nguy hiểm.
- Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, muốn tìm ra chứng cứ để chứng minh Tưởng Thạch sử dụng ám thị tâm lý với Dương NGuyên là rất khó.
Nói đến đây, Trình Ngạn Thâm mỉm cười. Nụ cười rét buốt và hững hờ.
- Tưởng Thạch rất thông minh nhưng Dương NGuyên cũng không phải là người ngu. Ngay từ đầu, Dương NGuyên đã cất giấu chứng cớ chứng minh Tưởng Thạch mới chính là người đứng đầu, bày ra mọi thứ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]