Chương trước
Chương sau
Căn phòng mà Dương Nguyên đang ở nằm trong khu cách ly đặc biệt do cảnh sát kiểm soát. Trước cửa phòng, có hai người của đội đặc nhiệm ngày đêm canh giữ.

Khi đưa vào bệnh viện, Dương Nguyên đã được chuẩn đoán là mất nhiều máu, sử dụng quá liều steroid khiến thần kinh bị kích thích nghiêm trọng, dẫn đến những hành vi quá khích mà người ta còn gọi là cơn " cuồng vọng steroid".

Cho đến bây giờ, tuy đã được cấp cứu và điều trị kịp thời nhưng tinh thần hắn vẫn hết sức hoảng loạn và theo các chuyên gia thần kinh thì do não bị tổn hại lớn nên tinh thần không được minh mẫn.

Bước vào căn phòng, Dương Nguyên vẫn đang nằm đấy, hai mắt hướng lên trần nhà, đôi mắt vô hồn, không rõ tiêu cự. Trình Ngạn Thâm đi đến, đứng sát cạnh giường, nói rất nhỏ vào tai hắn:

- Chúng ta lại gặp nhau rồi, Dương Nguyên

Hắn không đáp lại, gương mặt vẫn thẫn thờ như vậy.

- Bây giờ, đang chơi trò mèo vờn chuột sao? Tinh thần không minh mẫn, trạng thái tâm lý bất ổn, muốn dùng những thứ này kéo dài vụ án sao? Hả? Thật không ngờ, một người cuồng đại như maỳ, đến cuối cùng để kéo dài sự sốngmà ngay cả danh hiệu bệnh nhân tâm thần cũng muốn lấy.

Đôi mắt ấy vẫn vô hồn, nhưng nhịp tim không ngừng tăng lên, huyết áp cũng gia tăng nhanh chóng.

-Mày biết không, Chương Hiểu nói Dương Nguyên chỉ là đồ vô dụng, tự tin, kiêu ngạo để rồi bị thứ thuốc tầm thường này khống chế, kêu gào, mạc hạn chẳng khác nào một con chó qua đường.

Vừa nói xong, đôi mắt hắn lăm lăm lên, con ngươi lộ rõ, đô mắt thì đỏ rực. Hai tay không ngừng nắm chặt, khuôn mặt thì sắt lạnh và nham hiểm

- Đến bây giờ còn đóng kịch sao? Nói thật, vai diễn này của anh vô cùng tệ.

Hắn mỉm cười, nụ cười tàn bạo và hung hãn của dã thú. Từ từ ngồi dậy, nhìn chăm chăm vào TRình Ngạn Thâm

- Sai lầm duy nhất của tao là đã đánh giá thấp mày. Bác sĩ Trình

-Cuối cùng cũng trở lại là Dương Nguyên rồi. Làm những trò này chỉ càng khiến tôi cảm thấy anh đốn hèn và thất bại thêm mà thôi.

Hắn bắt đầu mất bình tĩnh. Khuôn mặt tái xanh. Nhưng Dương NGuyên nhanh chóng che giấu, kìm nén nỗi tức giận.

- Không phải mày đã chết rồi sao? Bây giờ có thể xuất hiện ở đây, quả khiến người ta khâm phục.

- Dương NGuyên ơi, Dương NGuyên à, có phải anh nghĩ mình là thần thông tuệ mọi thứ còn tất cả những người khác là kẻ ngu không. Chết ư? Anh nghĩ cảnh sát là gì?

Không gian trầm xuống. Hắn không nói gì, ngồi suy nghĩ rất lâu rồi bật cười tự giễu.

- Tao hiểu rồi, đoạn băng đó là giả, tất cả đều là giả. Vụ cháy, người chết, báo chí...Tất cả là giả. Tất cả là một cái bẫy...

- Vụ cháy là thật, báo chí cũng là thật, chỉ có người chết là giả. Nếu không làm sao anh lại tin chứ.

- Mày....

- Máy tính của anh đã bị xâm nhập, ngay khi tôi bước vào căn phòng đó, mọi thứ diễn ra mà anh nhìn thấy chẳng qua chỉ là một chút tiểu xảo mà các cảnh sát đã dựng sẵn mà thôi. Nhưng vụ nổ thực sự đã xảy ra chỉ là ở một tầng khác của tòa nhà mà thôi, nếu không như vậy, truyền thông sao có thể đưa tin, làm sao có thể khiến anh cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy này chứ.

- Mày, thứ khốn nạn...bọn cảnh sát tụi bây...

Hắn nhanh chóng ném cái ly đầu giường vào Trình NGạn Thâm. Tiếng vỡ nát của thủy tinh làm kinh động hai cảnh sát bên ngoài. Họ xông vào nhưng cửa phòng khóa trái. Cố sức nhưng không làm gì được. Một người đã nhanh chóng đi lấy chìa khóa.

Trình NGạn Thâm đi đến,giơ tay ra , nắm chặt cổ tay đang không ngừng dẫy dụa đó. Đôi tay anh như gọng kìm, siết chặt đến tái nhợt, càng làm khuôn mặt Dương NGuyên méo mó đến khủng khiếp.

- Khốn nạn sao? Anh mà cũng có tư cách nói chữ này à. Anh nghĩ mình là ai hả. Những người đã chết vì tham vọng của anh, những gia đình đã sụp đỗ vì trò chơi của anh, còn cả thứ cuồng vọng phi nhân tính của anh...Tất cả những thứ đó mới gọi là khốn nạn. Còn anh, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thất bại.

- Mày....Trình Ngạn Thâm

Hắn thét lên, giọng nói rét buốt và tức tưởi.

- Gào đi, gào càng lớn vào, tôi nghĩ anh không còn gào được bao lâu đâu. À mà quên nói cho anh biết, người giúp chúng tôi vào được máy tính của anh chính là người đồng sự tốt của anh- Tưởng Thạch.

Nghe đến đó, sự kích động trong hắn dâng lên đến cực điểm. Thân người không ngừng quoằn quại,hai chân không ngừng ma sát vào thành giường. Nếu không có Trình Ngạn Thâm khống chế e là hắn đã lồng lộn như một người điên rồi.

- Thằng phản bội...thứ đố mạc...Tưởng Thạch...

- Cảm giác bị phản bội thú vị không? Nhưng chắc là cảm giác thất bại, cảm giác của một kẻ thua cuộc càng thú vị hơn đó? Phải không?

Nói đến đây, hắn cười như điên dại. Đôi tay cũng thôi dãy dụa, đôi mắt ánh lên vẻ sắt lạnh và gương mặt thì trầm tĩnh lạ thường

- Tao có chết cũng kéo con khốn Chương Hiểu đó chết theo. Đâm người khác bị thương, cố ý tiêm chất kích thích vào người...tao nghĩ nhiêu đó thôi cũng đủ cho nó ngồi tù mục xương rồi. Tao thì sao chứ, bất quá một phát súng thì kết thúc, còn nó sẽ sống khổ sở, sống không bằng chết trong nhà giam. Hahha....

- Tôi chưa nói cho anh là mọi thứ ở phòng ghi hình đã bị phá hủy trước khi cảnh sát đến rồi sao. Anh nghĩ anh nói bao nhiêu người sẽ tin. Nếu tôi viết bản báo cáo chứng minh anh dùng steroid quá liều dẫn đến hành vi tự sát, tự tổn thương mình thì dù anh nói đến đâu thì cũng chỉ là thằng điên đang không ngừng gào thét mà thôi.

Nói rồi, Trình Ngạn Thâm buông tay hắn ra, xoay người bước đi ra khỏi cửa. Trước khi khuất hẳn, anh dừng lại

- Dương Nguyên, ngay từ giây phút mày làm hại Chương Hiểu thì nên biết được sẽ có kết cuộc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.