Bước ra khỏi hiện trường vụ án, tâm trạng Chương Hiểu không nặng nề mà phần nào cảm thấy thư thái và cảm ơn. Tại sao ư? Có lẽ chính sự bận rộn ấy sẽ làm cô mệt mỏi và mệt mỏi sẽ không nghỉ, không suy và càng không nhớ .
Cơn mưa đã ngừng từ bao giờ, Chương Hiểu không gọi taxi, cô đi bộ trên con đường về trung tâm và để cho cảm giác cái se lạnh của buổi tối Bắc Kinh tràn vào lòng, thấm vào từng thớ thịt. Đi được một khoảng, bỗng một chiếc xe rand rover đậu lại bên cạnh, cửa sồ dần hạ xuống
- Có cần anh đây hầu em không bác sĩ Chương?
Nụ cười tỏa nắng của Cao Trình làm ấm lòng Chương Hiểu, xua đi cái giá lạnh trong cô.
- Với vóc dáng này muốn chở chị ư.....Cô đảo mắt, giả vờ xem xét từ trên xuống như đang đánh giáthật vậy
- Còn kém quá xa nhưng hôm nay tâm trạng bà cô đây tốt nên lợi cho anh vậy. Nói xong cô mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.
Cao Trình bật cười , anh cốc vào đầu cô một cái rõ đau: " Đồ xấu xa. Lớn rồi mà vẫn như con nít vậy"
-Con nít gì chứ! Lấy tay ra. Đừng tưởng bà cô đây dễ bắt nạt. Nói xong Chương Hiểu bỗng phì cười
Cao Trình giang hai tay , ôm chặt Chương Hiểu vào lòng:
-Cuối cùng cũng về rồi Hiểu Hiểu của anh.
Câu nói làm không khí xe bỗng chùng xuống, một cái gì đó lặng lẽ bỗng dâng lên trong lòng Chương Hiểu. Cô không biết nó là gì. Có thể là sự ấm áp đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-duoc-xin-hay-ben-nhau/128059/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.