14
Ta vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.
Con đường Tu chân không thể bị các gia tộc điều khiển được.
Những gì người thường có thể làm được để chống lại các gia tộc vẫn quá ít.
Lời nói của ta không thể thay đổi tông môn khác nhưng ở Hàm Quang tông thì ta có thể làm được.
Sau trận chiến với ma thú Tiểu Chiêu cùng ông hắn đều được ta đưa về Hàm Quang tông.
Ta đi từ Nam Hưng đến Bắc Hàn, dọc đường đi ta tìm thấy rất nhiều người bình thường có thiên phú nhưng không được tu tiên, sau đó ta đưa cho bọn họ lệnh bài tùy thân của ta để họ đi thẳng đến Hàm Quang tông.
Tiểu Chiêu trở thành sư huynh uy nghi trong lòng bọn họ.
Bằng cách này số lượng đệ tử Hàm Quang tông tăng lên nhanh chóng nhưng mỗi đệ tử được nhận vào đều có thiên phú cực cao. Mấy đại tông môn khác thấy vậy không ngồi yên được nữa.
Con cháu các gia tộc cũng tốt đấy nhưng giờ số lượng đệ tử Hàm Quang tông nhiều đến mức mỗi người nhổ một ngụm nuốc bọt cũng có thể dìm chết họ. Vì thế ba tông môn lớn khác cũng bắt đầu thu nhận các đệ tử xuất thân nghèo khó. Thậm chí mấy vị trưởng lão không cần mặt mũi đi theo ta cướp người.
Ta phát hiện được đệ tử có thiên phú nào là họ nhảy ra đưa ra những điều kiện tốt nhất dụ dỗ người ta về tông môn, còn thành công cướp được mấy người từ trên tay ta.
Ta giả vờ đau lòng lừa được mấy vị trưởng lão cùng nhau mở ra thêm nhiều đạo quán tu luyện ở nhân gian, mỹ danh gọi là để người có tài năng có thêm nhiều cơ hội.
Càng ngày càng có nhiều người bình thường có thể tiếp xúc đến cách thức tu luyện.
Người có thiên phú có thể tu luyện đắc đạo thành tiên, người không có thiên phú cũng có thể tu luyện để tăng cường sức khỏe.
Tu tiên là để bảo vệ chúng sinh khỏi đau khổ chứ không phải là ích kỷ chỉ lo cho bản thân mình.
Người tu đạo tu luyện bằng linh khí của trời đất để sau đó dùng sức mạnh của bản thân chăm lo ngược lại cho bách tính.
15
Bây giờ Sở Nghi không còn là công chúa trong khuê phòng, cô dần tham dự triều chính. Trận chiến vừa rồi đã thay đổi ấn tượng của tất cả mọi người trong triều đình với cô công chúa được nuông chiều này. Sau khi trở lại vương cung cả người cô ấy như thay da đổi thịt.
Cô bái thái phó làm thầy học trị quốc, cả quân tử lục nghệ cô ấy cũng chăm chỉ học.
(Quân tử lục nghệ: Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa),nhạc (âm nhạc),xạ (bắn cung),ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học) Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử)
Bây giờ cô ấy không cần phải lo lắng mình sẽ thành vật hy sinh trính trị bởi vì cô ấy đã nắm được quyền lực trong tay.
Rảnh rỗi cô ấy sẽ tìm mọi cách dụ ta tới Nam Hưng chơi.
Có lúc cô ấy dụ dỗ ta bằng rượu nho thượng hạng do Tây Vực tiến cống, có lúc lại bảo ta tới ngắm mấy nam quan ngon zai mới vào cung. Dưới kỹ năng nướng thịt cao siêu của ta, cô ấy từ “Sao lại có thể ăn thịt thỏ chứ” trở thành “Con thỏ này đáng yêu quá, cho ta nửa con trước”.
Ta dựa vào trên giường, một tay cầm thịt nướng, tay kia cầm ly rượu, mắt xem cầm sư chơi nhạc, tại sao là xem mà không phải là nghe à? Vì mấy cầm sư này ai trông cũng ngon lắm, nhìn cứ phải gọi là hưởng thụ.
“Nghe nói Nam Hưng vương muốn phong cô làm Hoàng Thái Nữ, cô sa đọa như vậy phụ vương cô biết không”
Sở Nghi xua tay: “Như này không tính là gì, phụ vương ta còn đang tìm nam phi cho ta.”
Ta trực tiếp giơ ngón tay cái.
Ta cùng Sở Nghi trong cung điện ăn ăn ngủ ngủ chơi bời một thời gian. Một ngày nọ chúng ta đang vừa uống rượu vừa ngắm cầm sư dáng người bỏng mắt biểu diễn, bỗng nhiên ngoài cửa sổ ánh lên tia chớp. Sau đó là tiếng sấm rền vang trời đất, nền đất dưới chân ta cũng nứt ra.
Sở Nghi hơi say cũng nháy mắt tỉnh táo. Trong hư không một cái khe ầm ầm nứt ra, núi rung đất chuyển, sóng gầm tận trời.
Trong hỗn loạn có người thét chói tai: “Phong ấn Ma Uyên vỡ rồi!”
Men say trong mắt ta tan sạch.
16
Trên cây cầu bắc ngang trời một bóng người bước ra. Trước mắt ta đứng một người, cô ấy cao quý, lạnh lùng kiêu ngạo, uy nghiêm đến mức không thể xâm phạm. Người đó mặc váy dài màu đen sẫm, trên đó thêu đầy hoa văn của Ma tộc.
Hai đội ma tướng đều cúi đầu kính cẩn: “Bái kiến Ma Tôn đại nhân.”
Ta dụi mắt, Ma Tôn, quả nhiên là Xích Diên.
Xích Diên nâng cao kiếm Thái A lên trả lại cho ta, so với trước đây trong mắt cô có càng nhiều sắt đá và kiên định: “Ta đã không làm nhục sứ mệnh.”
Trong điện mở tiệc, ta cùng Ma Tôn ngồi ngang hàng.
“Cô sẽ không sợ ta thất hứa dẫn đầu Ma tộc tàn s á t toàn bộ nhân tộc à?” Xích Diên nghiêm túc nhìn ta, giống như cô ấy sẽ làm như vậy thật.
“Suốt ngày đánh đánh giết giết, cô đừng làm Ma tộc có thêm tiếng xấu.” Ta không kiên nhẫn lườm cô ta, vừa lột vỏ nho đưa vào trong miệng ta vừa nói, “Nếu cô dám làm thế ta sẽ g i ế t cô, sau đó lại phong ấn Ma tộc, phong ấn cho đến khi phục mới thôi.”
Xích Diên kiêu ngạo cười: “Ta đã có sức mạnh của Ma Tôn bây giờ cô không chắc sẽ g i ế t được ta.”
Ta vén tay áo cô ấy lên để lộ hoa văn hình diều hâu trên cánh tay cô ấy.
“Cô thành Ma Tôn rồi thì chúng ta không phải là chủ tớ nữa à?”
Xích Diên nghẹn lời, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Bỗng nhiên cô ấy ném ra một đống linh đan, bảo vật cho ta.
Ta:???
“Chúng ta có khế ước chủ tớ, cô phải yêu quý sinh mạng của mình.”
Ta chưa kịp cảm động Ma Tôn thật dịu dàng, sau đó cô ấy đã thêm một câu: “Cô chếc ta cũng phải chếc cùng, cô cố mà sống lâu vào.”
Ta ngậm quả nho buồn rầu nhìn trời cao.
Tiếng nói vừa quen thuộc vừa xa lại vàng lên trong đầu ta, kiếm Thái A trong tay cũng hơi rung động: “Ta đã giúp cô giám sát, bây giờ Ma tộc là dáng vẻ cô muốn.”
Ta cảm ơn trong đầu: “Cảm ơn ngài.”
Lục Ngô bám vào ở kiếm Thái A cùng đi Ma tộc, muốn tăng cường phong ấn rất khó nhưng phá phong ấn lại dễ như trở bàn tay.
Mâu thuẫn của 5000 năm trước không thể giải quyết được mới đi đến bước đường phải phong ấn nhưng giờ đã khác, người và ma đã dần chung sống hòa bình và cũng phải chung sống hòa bình với nhau.
Ta đưa Thái A cho Xích Diên mượn là để Lục Ngô là có thể đi theo xem bây giờ Ma tộc thay đổi như thế nào.
Ma tộc bị hắn phong ấn, người giải phong ấn cũng là hắn.
Cùng lúc đó, trên biển của nhân giới có một hòn đảo khổng lồ bắt đầu lơ lửng nổi lên. Đó là địa bàn của Ma tộc 5000 năm trước. Phong ấn Ma Uyên bị phá vỡ, Ma tộc một lần nữa trở lại thế gian.
Một tiếng chuông vang lên từ hư không quanh quẩn trong đầu mọi người. Giống như là một phần vốn dĩ còn thiếu của thế giới này giờ đã trở lại vị trí ban đầu của nó.
Trên bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng rực rỡ, trong tầng mây mơ hồ chiếu ra hình ảnh một chiếc thang dài như pha lê.
Mọi người ở dưới ngạc nhiên kêu lên.
Một trưởng lão của Nam Hưng khiếp sợ nói: “Là thang trời!!!”
Đã 5000 năm thang trời không xuất hiện, từ sau khi Lục Ngô phi thăng, thang trời dường như chỉ là truyền thuyết. Thang trời xuất hiện nghĩa là có một vị thần sắp phi thăng.
Lục Ngô hóa thành hình người đi ra từ trong Thái A.
Hắn đi đến bên cạnh ta, hắn cười cười như gió xuân, giống như lần đầu ta gặp hắn.
Đây là lần thứ hai ta gặp hắn nhưng dường như giữa chúng ta đã trải qua ngàn năm.
“Cô sẵn sàng chưa?” Hắn nói.
Ta cười thoải mái: “Anh sẽ không sợ nếu như ta thất bại thì anh sẽ tan biến trong trời đất này với ta à?”
Lục Ngô cười còn vui vẻ hơn ta: “Cô cũng biết rồi à?”
Đúng, ta đã sớm đoán ra được.
Từ lần đầu tiên gặp ta, Lục Ngô đã phát hiện ta là một nửa linh hồn còn lại ở nhân gian của hắn.
Ma giới trở về vị trí vốn có, thế giới này đã hoàn chỉnh nên một nửa linh hồn từng bị hắn vứt bỏ cũng được tìm trở về. Mà chân tướng vì sao 5000 năm qua không một ai có thể phi thăng cũng được mở ra.
Thang trời sẽ mở ra cho những "người" tu đạo, dù kẻ đó là người hay ma, khi tu luyện đến bán thần thì thang trời sẽ xuất hiện, nó là cửa ải khảo nghiệm đạo tâm cuối cùng.
Con đường tu tiên cầu đạo đều bình đẳng, mỗi người đều có cơ hội. Mà khi thế giới này không có Ma tộc thì sẽ không hoàn chỉnh. Thế giới không hoàn chỉnh thì không ai có thể phi thăng được.
Đạo lý đơn giản như vậy người đời dùng 5000 năm cũng không hiểu được, ngược lại lại sa vào tự mình hại mình.