Sau cuộc điện thoại đó. Đình Đình cũng không suy nghĩ nhiều. Chuyện đến đâu rồi cũng sẽ đến! Cô chỉ cần nhìn và đáp trả là được. Lạc Gia hôm nay dậy sớm. Quay đầu lại nhìn thấy người nằm ngủ yên ổn một bên. Cậu cảm thấy an tâm, cứ nằm nhìn cô. Cậu biết nói chuyện, cậu biết lắng nghe, cậu không sợ hãi nữa chứng tỏ cậu đã hết ngốc rồi. Cậu có nên nói với Đình Đình để cô vui vẻ hay không? Đình Đình sẽ không xem cậu là đứa con nít nữa. Lạc Gia cứ nhìn Đình Đình ngủ. Nhìn chằm chằm vào cô khiến cô cảm thấy khó chịu. Mở mắt ra nhìn. “Lạc Gia, sớm” Lạc Gia hơi mỉm cười. Cô khựng lại, Lạc Gia đang cười, thật là đang cười. Lạc Gia lần đầu tiên cười với cô. Cô mỉm cười lại. “Đi, chúng ta đi ăn sáng” Lạc Gia và Đình Đình, hai người vệ sinh xong cùng nhau đi ra ngoài bàn ăn. Đột nhiên Lạc Gia đi chậm lại. Cô hiểu rõ đó là có Phạm Hương. Cô khẽ vỗ vỗ lưng Lạc Gia “Phải ăn no đã mới có sức chiến đấu, cậu hiểu không” “Mẹ...” Lạc Gia tỏ ý hiểu.Cô kéo Lạc Gia đến. Thấy Phạm Hương đã ngồi sẵn trên bàn ăn. Cao Bá đứng một bên không hiện rõ cảm xúc gì. Lạc Gia thấy Phạm Hương ở trên bàn ăn, ghét bỏ không chịu đến. Lôi léo cô qua ngồi nơi bàn khác. Lạc Gia, không sợ người lạ nữa rồi! Cao Bá hiểu rõ ý, trên luôn mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Ông bưng đồ ăn sang. Mặt Phạm Hương lúc bấy giờ đã tái mét. “Chị ở đây có vẻ thoải mái hơn ở nhiều” Đình Đình vẫn ăn với Lạc Gia. Người một ít. Ta một ít Xem mọi thứ không tồn tại. Ở cách bàn, Phạm Hương nói tiếp. “Tại sao chị lại đến được đây?” Tại sao à? Tại vì mẹ đã đuổi cô ra khỏi nhà. Nói lí do ấy thì em gái cô sẽ tin sao. Cô im lặng không nói. Chỉ đơn giản gắp tí cơm đưa lên trước mặt Lạc Gia “Ăn” Lạc Gia rất phối hợp. Phạm Hương không tin là cô không làm được. Cô không tin là cô thua kém chị cô. Cố nến tức giận mỉm cười đưa đồ ăn đến bàn của hai người. Lạc Gia nhìn lướt qua Phạm Hương. Trông thấy nụ cười của cô thật đáng ghét. Không bằng Đình Đình của cậu. Phạm Hương đặt đĩa thức ăn lên bàn. Mỉm cười nói: “Lạc Gia, cậu ăn những thứ này xem có hợp khẩu vị với cậu hay không” Lạc Gia không nói. Chán ghét nhíu chặt lông mày. Lấy tay đẩy cả bàn ăn đổ một cái rầm. Những đồ ăn và ly dĩa bị vỡ nằm nguyên dưới đất. Đình Đình lạnh nhạt nãy giờ mới cất giọng: “Lạc Gia rất sợ bẩn, đối với cậu tất cả mọi thứ đều bẩn, trừ tôi ra” Ý rất rõ ràng. Phạm Hương là người bẩn. Không xứng đáng để sánh vai với Lạc Gia như cô. Mặt Phạm Hương khẽ biến. Rồi nói. “Không sao, Lạc Gia sẽ tập dần với sự có mặt của em thôi” Lạc Gia càng ghét bỏ. Lôi kéo tay Đình Đình, tránh cho cô bị nhiễm bẩn. Đình Đình khẽ cười. Vẫn chưa từ bỏ? Xem ra cô đã em thường nguời em này quá rồi!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]