Chương trước
Chương sau
Ngụy Vô Tiện nói:
"Người chết có rất nhiều khuyết điểm: Cơ bắp cứng ngắc, hành động chậm chạp vân vân. Nhưng trên thân người chết, cũng có không ít ưu điểm: Không sợ đau, không thể suy nghĩ, dễ dàng bị điều khiển. Có người cảm thấy có thể tổng hợp ưu điểm của cả hai loại, chế tạo ra một khối khôi lỗi hoàn mĩ nhất. Hoạt thi vì thế mà ra đời."
Mấy thiếu niên mặc dù không nói ra, nhưng trên mặt lại viết rõ:
"Người này nhất định là Nguỵ! Vô! Tiện!"
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, thầm nghĩ:
"Nhưng ta từ trước đến giờ chưa từng làm thứ này!"
Mặc dù nghe hoàn toàn giống phong cách hành sự của hắn! Hắn nói:
"Khục. Được rồi, là Ngụy Vô Tiện làm ra đầu tiên, nhưng mà, thứ hắn thành công luyện thành là Ôn Ninh, cũng chính là Quỷ tướng quân. Kỳ thật ta vẫn muốn hỏi một chút, biệt hiệu này ai đặt vậy? Nghe thật ngu ngốc. Mặt khác có một số kẻ, bắt chước cũng bắt chước cho đến nơi đến chốn, sa vào tà môn ma đạo, liền muốn lợi dụng thân thể người sống, làm ra cái thứ gọi là hoạt thi này."
Hắn làm cái tổng kết:
"Là một thứ đồ bắt chước thất bại."
Nghe thấy tên của Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng lạnh lùng nói, nói: "Bản thân Ngụy Anh vốn chính là tà ma ngoại đạo."
Vừa nói xong, bên cạnh liền có người dùng tay thúc nhẹ hắn, thấp giọng nói:
"Này, Lam Tích Vụ vẫn đang còn ở đây đấy."
Kim Lăng hừ lạnh một tiếng, giận dỗi quay đầu nhìn đi chỗ khác, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lam Tích Vụ vốn đã nghe quen mấy lời này, cũng không thèm để ý, chỉ chăm chú nghe Ngụy Vô Tiện giảng giải cho các nàng về hoạt thi, thỉnh thoảng vụng trộm lén nhìn hắc y nam nhân trên khuôn mặt luôn mang vài phần ý cười kia.
Đây chính là mẫu thân của ta a.
Nàng thầm nghĩ, lại liếc mắt nhìn những thiếu niên xung quanh mình bất giác đối với Nguỵ Vô Tiện có mấy phần ỷ lại, bỗng nhiên cảm thấy không vui, giống như thứ quan trọng của mình bị người ta đoạt đi, thế là bất động thanh sắc chen về phía trước. Đám tiểu tử kia vốn là cũng đang nhốn nháo, thấy Lam Tích Vụ giống như chỉ đang tuỳ ý đi lại cũng không ngạc nhiên, thằng đến khi đứng ở một chỗ trên hành đầu, nàng mới yên lặng dừng bước, đứng tại chỗ.
(Không hổ là nữ nhi của Cô Tô dấm vương ha ha ha =)))
Đúng lúc này Ngụy Vô Tiện lại nói muốn bọn tiểu bối nhìn khe hở của cửa gỗ xem thứ bên ngoài kia, Lam Tích Vụ bước lên phía trước, Kim Lăng cùng Lam Tư Truy bước theo sau nàng, qua khe cửa, cùng đôi con ngươi trắng dã dữ tợn bên ngoài nhìn nhau một hồi lâu. Ngụy Vô Tiện vốn đang lo lắng một tiểu nữ hài như Lam Tích Vụ sẽ bị doạ sợ, nhưng thấy nàng nhìn xong vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, liền nhìn đám thiếu niên nhát gan không dám tiến lên kia nói:
"Nhìn các ngươi xem, lá gan còn không bằng một tiểu cô nương, tương lai có thể làm nên trò chống gì?"
Có người không phục, hét lên:
"Nàng ấy lớn gan không phải rất bình thường sao? Cũng không nhìn xem nàng ấy là do ai sinh ra."
Ngụy Vô Tiện hiếu kì, trong lòng tự hỏi chả lẽ mẫu thân của tiểu Tích Vụ là một vị tiên tử nổi danh to gan lớn mật? Lam Trạm không phải là thích dạng nữ tử dịu dàng sao?
Ngụy Vô Tiện nói: "Là vị nào?"
Thiếu niên kia liếc mắt nhìn hắn, vừa muốn lên tiếng trả lời thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gậy trúc lộc cộc lộc cộc. Ngụy Vô Tiện lập tức ra hiệu cho bọn hắn yên tĩnh, còn mình thì quay đầu dỡ xuống một tấm ván gỗ, rất lịch sự cùng âm hồn cũng vừa bị hành động của mình doạ cho hết hồn kia trò chuyện.
........... . Chuyên trang đọc truyện [ TRÙMTRU YỆN. C OM ]
Lúc Lam Tư Truy vấn linh giải ra câu cầm ngữ cuối cùng, Lam Tích Vụ liền phi thân đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.
Câu "Kẻ sau lưng các người" vừa thốt ra, mấy thiếu niên đều là sợ hãi cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía "Hiểu Tinh Trần" chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, người kia một tay chống cằm nhìn bọn hắn mỉm cười, một tay còn lại mang găng tay màu đen giơ lên, búng một cái. Tiếng búng tay thanh thuý vang lên, kích thích Tống Lam đang bị đè dưới đất, hắn ta đột nhiên một chưởng liền đem cả bốn lực sĩ âm đang chế ngự hắn chấn văng ra ngoài. Hắn nhảy lên một cái, trường kiếm cùng phất trần đồng loạt vung lên, hai tay trái phải cùng một lúc ra chiêu đem bốn tên lực sĩ âm chém nát bấy, biến thành một đám giấy vụn đủ màu sắc bay lả tả. Mà lúc trường kiếm kia muốn hướng đến cổ của Nguỵ Vô Tiện thì trường kiếm trong tay Lam Tích Vụ lúc này đang đứng cạnh người cũng bộc phát linh lực, tay phải của nàng cầm kiếm, chỉ nghe thấy Hữu Hoan kiếm một tiếng xé gió, như là mang theo ý vị lớn giọng cảnh cáo hung hăng đem đường kiếm của Tống Lam đánh bay. Tiếp đến là mấy đạo băng lam kiếm mang sắc bén mang theo nộ khí của chủ nhân không chút do dự phá phong mà ra, trực tiếp đánh về phía Tống Lam ép hắn phải lùi về phía sau mấy bước. Lam Tích Vụ sắc mặt âm trầm, đôi mắt lưu ly mang theo mấy phần ngoan lệ gắt gao nhìn chằm chằm Tống Lam cùng "Hiểu Tinh Trần", huy kiếm trở lại đứng bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.
Từ lúc tiến vào Nghĩa Thành, ngoại trừ một kiếm xuất ra lúc đầu, Lam Tích Vụ cũng chỉ an tĩnh đi cùng đám người bọn họ. Lúc này lại không báo trước mà bộc phát khí thế, không chỉ có đám tiểu bối đang đứng nhìn mà ngay cả Nguỵ Vô Tiện đang được nàng che chở cũng ngây cả người ra. Tống Lam kia tu vi cao thâm, cho dù đã bị biến thành hung thi vẫn là rất khó đối phó, cứ nhìn bốn lực sĩ âm kia bị hắn nổi điên chém cho nát bấy liền biết. Không những vậy động tác của hắn còn cực nhanh, gần như là trong chớp mắt hướng Nguỵ Vô Tiện mà đánh tới, một đám tiểu bối cắn bản là không thế phản ứng kịp.
Lại không nghĩ một nữ tu như Lam Tích Vụ lại có khí lực lớn như vậy, thời điểm bạo khởi liền đem Tống Lam bức lui, lấy một loại tư thế cường hãn tuyệt đối che chở cho người đứng phía sau. "Hiểu Tinh Trần" kia căn bản là không dự liệu được tình huống này, ngạc nhiên "A" một tiếng, hứng thú lên tiếng:
"Có ý tứ. Một tiểu cô nương mười mấy tuổi mà lại có thể bức lui được Tống Lam?!?"
Lam Tích Vụ lạnh mắt nhìn hắn, trường kiếm trong tay quang hoa lưu chuyển, thấy "Hiểu Tinh Trần" tiến về phía trước liền không nói một câu vung ra một đạo kiếm quang, tại chỗ hắn ta chuẩn bị đặt chân đến chém một vết thật sâu, ý cảnh cáo rõ ràng. Đôi con ngươi vốn lạnh nhạt trong suốt giờ tràn đầy ngoan lệ, giống như người đang đứng trước mặt kia là một con hung thú. "Hiểu Tinh Trần" không hề nghi ngờ rằng mình chỉ cần tiến về phía trước thêm một bước thì tiểu nữ hài kia sẽ không chút do dự lập tức chém đứt chân hắn. Nàng nói:
"Lui lại phía sau."
Nguỵ Vô Tiện tinh ý phát hiện, con chim một mực đậu trên vai Lam Tích Vụ giờ không thấy đâu. Nghiêng đầu nhìn về phía đám tiểu bối kia lại phát hiện ra con chim kia không biết từ lúc nào đã đậu trên đầu vai Lam Tư Truy, hình như vừa bị kiếm khí gây thương tích, mấy cọng lông đuôi rơi xuống phiến đá trước mặt mấy tiểu tử kia.
"Hiểu Tinh Trần" theo lời ngừng chân, ngữ khí mang theo mấy phần đùa bỡn nói:
"Ngươi chỉ chăm chăm bảo hộ người sau lưng ngươi, còn những kẻ khác thì sao? Ngươi mặc kệ à?"
Hắn vừa dứt lời, Tống Lam liền động, thân ảnh cực nhanh hướng phía đám thiếu niên còn chưa kịp phản ứng cấp tốc phi tới. Lam Tích Vụ không thèm nhúc nhích, lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt, tựa hồ thật không quan tâm đến sống chết của những người kia. Nhưng ngay sau đó, từ phía đám tiểu bối bên kia liền truyền đến một tiếng oanh động rõ ràng, chỉ thấy Tống Lam bay ngược ra phía sau, thân thể hung thi cao lớn hung hăng đập vào bức tường, giống như là bị một khối cự lực chấn văng ra.
"Hiểu Tinh Trần" ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy xung quanh đám thiếu niên kia có một trận pháp màu lam nhạt sáng lên, chính nó đã triệt tiêu một kích của Tống Lam. Mà sau khi triệt tiêu một kích này, trận pháp kia cũng liền ảm đạm đi. Cùng lúc đó hai phiến lông đuôi trên mặt đất như bị một ngọn gió thổi bay lên, trong ánh mắt ngơ ngác của đám tiểu tử kia xoay vòng trên không, bên trên dường như loé lên một đạo phù văn màu băng lam rồi sau đó hoá thành tro tàn. Lam Tư Truy nhận ra loại trận pháp này, trong thư tịch của Lam gia có ghi chép, tuy uy lực cực mạnh nhưng cũng cực kì phức tạp khó hiểu, lại chỉ có thể ngăn được một lần công kích nên rất ít người học. Thật không ngờ con linh điểu kia bình thường nhìn giống như vật trang trí thế mà trên lông đuôi lại sớm được vẽ lên loại trận pháp này, dùng nó giúp bọn họ chặn lại công kích kia.
Bỗng nhiên cánh cửa lớn đang đóng chặt liền bị Ôn Ninh vừa đến đá văng. Nguỵ Vô Tiện yên lặng nhìn "Hiểu Tinh Trần" sau khi thấy Ôn Ninh đến liền lùi lại một bước dài, sau đó hướng Ôn Ninh hô:
"Ra ngoài đánh, đừng đánh nát. Cẩn thận người sống, đừng để tẩu thi khác tới gần."
Ôn Ninh nhấc tay phải, vung ra một đoạn xích sắt, Tống Lam vừa dùng tay đem tường đánh nát thấy Ôn Ninh đánh tới cũng giơ phất trần lên chống đỡ. Xích sắt cùng phất trần ở giữa va chạm, cuốn vào nhau. Ôn Ninh đem xích sắt lôi về phía sau, Tống Lam cũng không buông tay, liền bị ném ra ngoài cửa. Lam Tích Vụ chưa bao giờ thấy hai hung thi đánh nhau, ánh mắt liếc sang bên kia, chớp mắt một cái liền lập tức quay lại, cảnh giác nhìn chằm chằm "Hiểu Tinh Trần" trước mặt. Ngụy Vô Tiện nói:
"Ngươi đoán xem, Ôn Ninh cùng Tống Lam, ai sẽ thắng?"
"Hiểu Tinh Trần" nói:
"Cái này còn cần phải đoán? Khẳng định là Quỷ tướng quân thắng. Tiếc rằng ta đóng đinh vào đầu hắn nhiều như vậy, hắn vẫn không chịu nghe lời. Có vài thứ đã nhận chủ, thật khiến người khác đau đầu."
Ngụy Vô Tiện không mặn không nhạt nói:
"Ôn Ninh không phải là đồ vật."
"Hiểu Tinh Trần" cười ha ha nói:
"Ngươi không phát hiện lời này có nghĩa khác à?" Lúc nói đến chữ "có", hắn đột nhiên rút kiếm đâm tới.
Một kiếm này đâm tới xảo trá vô cùng, tốc độ lại cực nhanh, Lam Tích Vụ không nghĩ đến hắn đang nói dở nửa câu liền xuất kiếm, nhưng mà Ngụy Vô Tiện đang phía sau nàng, nàng không có thể né tránh.
"Phốc!" một tiếng, thanh kiếm kia hung hăng đâm vào trong máu thịt. Nàng vẫn đứng yên tại chỗ, cánh tay trái giơ lên, ngang ngạnh đỡ lấy một kiếm tập kích bất ngờ kia. "Hiểu Tinh Trần" một kiếm này đâm tới không chút lưu tình, trực tiếp đâm xuyên qua toàn bộ cánh tay nàng, một cỗ máu tươi lớn lập tức phun trào, nhuộm đỏ gia bào vân văn tuyết trắng.
Nàng lại như không cảm thấy đau, bàn tay nắm thành quyền vung về phía sau, dùng sức mượn lưỡi kiếm đang găm trong máu thịt mình ngạnh sinh đem "Hiểu Tinh Trần" lôi đến trước người, cổ tay phải xoay một cái, trường kiếm băng lãnh không chút lưu tình đâm thẳng vào bụng hắn, khiến hắn ta phun ra ngụm máu tươi thật lớn. Sau đó dứt khoát đem kiếm rút ra, một cước hung hăng đạp hắn ra, nhìn hắn nện vào bức tường cách đó không xa, chật vật đến cực điểm ngã nhào trên đất.
Một chuỗi hành động liên tiếp phát sinh nhanh như chớp, từ lúc "Hiểu Tinh Trần" đột nhiên đâm tới cho đến khi Lam Tích Vụ đạp hắn ra ngoài bất quá chỉ diễn ra trong giây lát. Cho đến khi Lam Tích Vụ đem người bức lui, nhanh chóng phong bế mấy huyệt vị trên tay người bên cạnh nàng mới hoàn hồn. Ngụy Vô Tiện không nhiều lời lập tức cấp tốc tiến lên một bước nắm lấy cánh tay Lam Tích Vụ, trông thấy trên đấy là một mảng lại một mảng máu tươi, chỉ cảm thấy có một cỗ lửa giận không thể nào áp chế được dâng lên đến tận đỉnh đầu. Mà nhìn thấy hành động của Nguỵ Vô Tiện, đám thiếu niên đang đứng một bên rốt cuộc cũng lấy lại phản ứng, nhìn Lam Tích Vụ vẫn là lãnh nhược băng sương như cũ không hẹn mà gặp đều hít vào một ngụm lãnh khí.
Thật là quá tàn nhẫn với bản thân, trực tiếp dùng cánh tay mình cản kiếm a!
Đúng lúc bọn hắn đang muốn nhao nhao chạy về phía này thì bên ngoài tẩu thi bỗng nhiên tràn đến tựa như thuỷ triều. Ôn Ninh bị Tống Lam ngăn lại không có cách nào hỗ trợ, mắt nhìn thấy một con tẩu thi miệng muốn cắn xuống trên vai Lam Tích Vụ đang quay lưng về phía nó, Nguỵ Vô Tiện liền kéo tiểu cô nương lại đem bảo hộ trong ngực mình, tránh được tẩu thi kia cắn phải. Mà Lam Tích Vụ lại tinh mắt nhìn thấy một tẩu thi hài tử xông đến góc chết của Nguỵ Vô Tiện liền đẩy hắn ra ngoài, mũi kiếm Hữu Hoan một đường chém bay đầu tẩu thi, vừa muốn quay lại thì chỉ ngửi thấy một cỗ mùi tanh hôi thối, một con tẩu thi khác đã cắn lên cánh tay nàng. Nàng quay đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện bị mình đẩy ra xa, có chút thất thần trong chớp mắt mà quên đi phản ứng. Mẫu thân an toàn là tốt rồi.
Một giây sau đó bạch y thân ảnh từ trên trời giáng xuống, Tị Trần như băng như tuyết mang theo phẫn nộ, linh quang đại phát chém ra một đường đẩy lui đàn hung thi đang vọt đến như thuỷ triều kia. Lam Tích Vụ nghe thấy tiếng Tị Trần xé gió mà tới liền hoàn hồn, nhanh chóng xác định xem Nguỵ Vô Tiện đang ở chỗ nào, tay trái trực tiếp bẻ gẫy cổ con tẩu thi đang cắn mình, mặc kệ cái đầu của nó vẫn còn dán trên cánh tay, cấp tốc hướng về phía người kia mà chạy đến. Chưa chạy được mấy bước liền thấy một thân ảnh màu đen hướng nàng lao tới, tại thời điểm nàng còn chưa kịp phản ứng gắt gao ôm nàng vào ngực, mượn uy thế của Tị Trần nhanh chóng rút lui, đem theo một đám thiếu niên hướng ra ngoài cửa bỏ chạy.
______///_____
Chương này vừa dài vừa khó
Gấp đôi các chương khác
Nên hôm nay chỉ đủ sức làm một chương T_T
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.