Sau đó, Lam Tích Vụ liền bị mấy thủ tịch đệ tử của Cô Tô Lam thị hộ tống về Vân Thâm Bất Tri Xứ ngay trong đêm. Mà sáng ngày hôm sau, khi mấy cái tiểu bằng hữu đến đây thăm bệnh mới nói cho nàng biết một chuyện đại sự. Phụ thân của nàng, cũng chính là Hàm Quang Quân hôm qua đi săn đêm trở về,nghe được từ đầu đến cuối chuyện nàng bị thương liền mang khuôn mặt lạnh lẽo cực điểm đến thẳng Thanh Đàm hội, nhìn qua như là sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng. "Ta chưa bao giờ thấy Hàm Quang Quân tức giận đến vậy" Lam Y vỗ vỗ ngực, nhớ lại vẫn thấy phát run, lại nhìn lại Lam Tích Vụ đang diện vô biểu tình ngồi trên giường, trong lòng cảm khái, giống như là đang nhìn thấy Hàm Quang Quân phiên bản nữ vậy. Trên mặt lại treo lên nét cười, nói: "Bất quá cũng không lạ a, Tích Vụ thế mà lại bị đám tiểu bại hoại Kim gia kia khi dễ, Ham Quang Quân thân là phụ thân ngươi, đương nhiên muốn hướng Kim gia đòi một cái công đạo" Lam Tông chủ đi dự Thanh Đàm hội nên Lý Băng tiên sinh phải phụ trách một phần sự vụ trong tộc, vậy nên bọn Lam Y mấy người được xổng chuồng, liền tất cả chạy đến khuê phòng của Lam Tích Vụ thăm bệnh, thuận tiện lén giấu mang cho nàng chút điểm tâm, đồ ăn của Cô Tô Lam thị nhìn quanh toàn là vỏ cây rễ thuốc đắng muốn chết, mấy khối điểm tâm này là các nàng mỗi lần xuống núi mua nhiều một chút mang về. Trong đó Lam Dung là lớn tuổi nhất, gan cũng lớn nhất, còn dám vụng trộm đến hậu sơn bắt một con thỏ mập mạp về làm bạn với nàng. Nhìn con thỏ trong ngực, Lam Tịch Vụ cảm tạ từng người một, đám tiểu cô nương biết y sư sắp đến, cũng lục đục rời đi. Đợi đến khi trong phòng yên tĩnh trở lại, nàng tay vuốt ve con thỏ trong lòng, khoé miệng không kìm được nhấc lên một nụ cười nhẹ. Nàng rất thích nơi này. Ở đây có phụ thân kiệm lời nhưng thập phần che chở nàng, có tiên sinh công chính hoà ái, còn có bằng hữu cẩn cẩn dực dực quan tâm nàng. "Ngươi cũng rất thích nơi này có phải không?" Nàng cúi đầu nhìn con thỏ, tiểu bất điểm kia cũng nhìn nàng một giây rồi lại vùi đầu tiếp tục cắn cắn góc áo của nàng. Bất quá, nàng có chút hạ mắt, tất cả những kẻ nói xấu mẫu thân nàng, nàng đều sẽ đem từng người từng người một nhớ kĩ. Ngoại trừ Kim Lăng, nàng nghe nói mẫu thân của nàng vô cùng yêu quý cùng kính trọng vị tiểu Kim phu nhân mà nàng chưa từng gặp mặt kia. Dù sao Kim Lăng cũng lớn hơn nàng mấy tuổi, hắn ở Lan Lăng, nàng ở Cô Tô, nàng cũng không muốn đánh tâm tư lên người hắn, chỉ mong từ nay chuyện ai nấy làm. Ngoại trừ việc này, Lam Tích Vụ còn muốn hảo hảo nghiên cứu những thứ mà nàng được truyền thừa từ thiếu nữ tên Cung Văn Khê kia. Nàng xác định đó là Luyện đan thuật. Nàng đã từng đọc qua cổ tịch trong Tàng Thư Các, chưa từng có ai có thể luyện thành Luyện đan thuật này. Thế nhưng trong kinh thư mà nàng kia cho nàng, có một đan phương tên Hồi Hồn đan, dược liệu tuy có chút khó tìm nhưng lại có thể nghịch chuyển sinh tử. Nghịch chuyển sinh tử? Vậy nếu một ngày nàng có thể luyện ra loại đan dược này liền có thể triệu hồi lại vị mẫu thân mình chưa biết mặt kia? Nếu để cho đám bách gia tiên môn phòng ngày phòng đêm kia biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì còn không dựng cờ đánh đến tận cửa đem nàng nghiền xương thành tro. Mà Lam Tích Vụ đối với đám người này cũng không có hảo cảm. Một đám hại chết mẫu thân nàng, còn phòng ngày phòng đêm khắp nơi chiêu hồn, ròng rã tám năm chưa từng để người được yên, quả nhiên là khiến người ta thập phần chán ghét. Nếu mẫu thân nàng có thể trở về, nàng mặc dù đối với người không có tình cảm sâu đậm nhưng là nguyện ý che chở người. Chỉ là không biết phụ thân có cùng nàng che chở cho người hay không? Hay là... Trong lúc nàng đang còn suy nghĩ lung tung thì cửa phòng lại mở ra lần nữa, một lão phu nhân bưng chén thuốc đi vào, trên mặt là một tầng xa cách cùng lãnh đạm, Nguyệt phu nhân thì cẩn thận theo sau bà. Bà nhìn thoáng qua Lam Tích Vụ đang ngồi trên giường, lại nhìn con thỏ trong ngực ngàng, khoé mắt có chút giật giật, không nói gì đem chén thuốc đặt lên bàn, ngồi xuống bắt mạch cho nàng. Lam Tích Vụ kệ bà muốn làm gì thì làm, mà Nguyệt phu nhân nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn của lão phu nhân kia thầm kêu khổ. Lão phu nhân này phụ trách chiếu cố Lam gia nữ tu, bình thường đối với mấy tiểu nữ hài đều là vẻ mặt hiền lành cùng dung túng, nhưng với Lam Tích Vụ thì không. Nói ra, trượng phu của vị lão phu nhân này bỏ mạng tại Bất Dạ Thiên năm đó, hay nói thằng ra là chết dưới tay Di Lăng lão tổ. Lão phu nhân sau khi biết tin thì thương tâm gần chết, cuối cùng được mọi người khuyên nhủ, sau đợt vây quét Loạn Táng Cương liền vui về hậu đài, chuyên chú đem một thân y thuật chiếu cố Lam gia nữ tu, được rất nhiều người ca ngợi. Nhưng về chuyên của trượng phu mình mà vị lão phu nhân này rất không hoan nghênh Lam Tích Vụ, thấm chí là chán ghét nàng. Lam Tích Vụ mấy lần bị thương đến tìm lão phi nhân lấy thuốc đều bị nói bóng nói gió lạnh nhạt một hồi. Mà tiểu Tích Vụ biết nguyên nhân là do mẫu thân mình, mỗi lần đều yên lặng nghe, cho đến khi lão phu nhân nói đủ đem thuốc cho nàng, nàng mới thấp giọng cảm ơn, sau đó xoay người tự mình phục dược. Lần này cũng không phải ngoại lệ, chỉ là lần đầu tiên có Nguyệt phu nhân bên cạnh mà thôi. "Thật là kỳ lạ, khí huyết khôi phucn rất nhanh, mấy ngày nữa liền hảo", lão phu nhân lãnh đạm nói, buông cổ tay quá mức tinh tế của tiểu nữ hài ra, lại mở băng gạc nhìn qua vết thương trên trán ra, đã đóng vảy, mặc dù bà có biện pháp khiến vết thương này không lưu lại sẹo, nhưng mà...Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Không hổ là huyết mạch của Di Lăng lão tổ. Cũng không biết hắn là nam tử lại dùng cái biện pháp gì để có thể sinh dục, thân thể này tốc độ khôi phục cũng khác hẳn người thường, ngược lại có phần giống như Hung thi" Lời nói này là ý đem Lam Tích Vụ cũng cái thứ hung thi kia đánh đồng! Nguyệt phu nhân nhíu mày, ngữ khí nặng nề: "Phu nhân thỉnh cẩn trọng ngôn từ. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm phỉ báng người khác" Lão phu nhân kia cũng không nói thêm cái gì, hừ lạng một tiếng, thấp giọng phân phó vài thứ cơ bản rồi phất tay áo rời đi. Đợi lão phu nhân kia đi rồi, Nguyệt phu nhân lúc này mời thở dài, đem chén thuốc bưng đến trước mặt Lam Tích Vụ, đột nhiên nghĩ đến gì đó liền lấy một cái thìa bạc khác nếm thử một chút thuốc trong chén, vừa vào đến miệng là một bị cay đắng đến một người lớn như nàng cũng không nhịn được mà nhíu mày. Lam Tích Vụ nhìn nàng, lại nhìn thoáng qua chén thuốc, liền tiếp lấy rồi mặt không đổi sắc từng ngụm từng ngụm uống hết, lông mày cũng không hề nhíu một lần. "Nhất định là phu nhân kia tăng thêm mấy vị thuốc đắng" Nguyệt phu nhân thấy hẳn là nên đem chuyện này báo cáo cho Lam Tông chủ hoặc Hàm Quang Quân. Thế nhưng Lam Tích Vụ lại lắc đầu: "Không sao, chuyện nhỏ" Cũng không ảnh hưởng đến thân thể nàng, chỉ là chút đắng thôi. Nguyệt phu nhân lại bắt đầu thở dài, bà nói: "Tiểu tiểu thu, ngài uỷ khuất có thể nói ra a, không cần phải giấu trong lòng như vậy. Lam Tích Vụ vẫn là lắc lắc cái đầu nhỏ, đưa tay nhận lấy khăn lau đi thuốc nước đọng ở khoé miệng, nhẹ giọng nói: "Ta thật sự không sao" Đây là nàng thay người đã sinh ra nàng nhận lấy oán hận, cũng không tính cái gì gọi là uỷ khuất. Nàng quay đầu nhìn Nguyệt phu nhân đang sầu mi khổ kiếm, mang thỏ con đưa cho nàng nói: "Phu nhân đừng nổi giận, không tốt cho thân thể" Nguyệt phu nhân nhìn con thỏ mập kia một cái, cũng đưa tay tiếp nhận: "Tiểu tiểu thư so với ngày đầu thay đổi không ít, nhưng vẫn là thiếu một chút nhân vị" Lam Tích Vụ nghe không hiểu, cũng không hiểu sao Nguyệt phu nhân lại nhìn mình như vậy, dứt khoát nhẹ nhàng gật đầu, nằm xuống nghỉ ngơi. Nguyệt phu nhân thay nàng dịch dịch lạu góc chăn rồi mới quay người ôm con thỏ mập kia rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]