Đêm mùa hè nóng bức ngay cả một cơn gió cũng không có. Thẩm Ninh Hạ đứng ở dưới lầu nhà mình, trên tay cầm món bánh ngọt, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt. 
Thế giới này vì sao lại không công bằng đến vậy? Người tốt không sống được lâu, người xấu lại có thể sống kiêu ngạo thuận lợi. 
Cô chán nản đứng dưới lầu hồi lâu mới cất bước lên nhà. Về đến nhà, bà ngoại đã ngủ. Bà Tôn còn chưa về, thấy Ninh Hạ, “Bà ngoại cháu hôm nay khá lắm, trước khi ngủ có nói chuyện với bà, còn nhớ được một số chuyện trước kia nữa.” Thấy vẻ mặt Ninh Hạ uể oải, đau lòng nói: “Cháu tắm rồi đi ngủ sớm đi, bà về đây.” 
Thẩm Ninh Hạ: “Cảm ơn bà Tôn.” Bà Tôn xua tay, “Nói gì chứ, bà có lấy tiền công mà.” 
Đâu có thể tính là tiền công. Từ sau khi khám ở bệnh viện về, đúng như lời bác sĩ nói, càng ngày bà ngoại càng kém, Ninh Hạ sợ bà ở nhà một mình nguy hiểm, cho nên khi ra ngoài sẽ nhờ bà Tôn ở cùng tiểu khu chăm sóc giúp. Nhưng cứ giúp như vậy lần một lần hai còn được, thêm nữa Ninh Hạ cũng thấy ngại. Vì vậy cô đưa cho bà Tôn một ít thù lao, kết quả vừa nói đã bị bà Tôn đuổi ra khỏi cửa. 
Thẩm Ninh Hạ không thể làm gì khác hơn là đứng ở ngoài cửa sắt tự lẩm bẩm nói ra lời trong lòng mình: “Bà Tôn, cháu biết bà và bà ngoại cháu là hàng xóm lâu năm, bà đối xử với bà cháu cháu rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-day-la-tinh-yeu/184686/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.