Đường Nhất Phong mở cửa, người trong phòng bếp nghe được động tĩnh, cười tủm tỉm nghiêng đầu: “Anh đã về rồi? Hôm nay em nấu món canh mà anh thích nhất đấy.” Tối nay Đường Nhất Phong rất lạ, ánh mắt sâu tựa đáy hồ của anh vẫn nhìn cô mãi không tha. “Đôi bông tai kia là em lấy đúng không?” đó là một câu hỏi khẳng định. Sắc mặt Lữ Gia Dao dần dần trắng bệch, cô cụp mắt, thẳng thắn nhận: “Đúng, là em.” “Tại sao em lại làm như vậy?” Lữ Gia Dao không lên tiếng. Đường Nhất Phong chuẩn bị rời đi. Lữ Gia Dao nâng đôi mắt ửng đỏ lên, khoá trên mặt anh: “Là bởi vì anh. Bởi vì anh bắt đầu thích cô ta. Cho nên em không muốn cô ta dự thi, càng không muốn cô ta đoạt giải!” Đường Nhất Phong nhíu cặp mày đen bóng, không nhịn được nói: “Em đang nói bậy gì đó?” Lữ Gia Dao cắn môi, chậm rãi rơi lệ: “Anh không biết sao? Ánh mắt của anh thường không tự chủ đuổi theo cô ta. Công ty có biết bao nhà thiết kế, nhưng hết lần này đến lần khác anh đối xử đặc biệt với cô ta. Cô ta vừa vào công ty, anh đã để cô ta phụ trách thiết kế cho khách vip cá nhân. Còn nữa, bất kỳ mặt nào anh đều săn sóc cô ta. Tất cả mọi chuyện này không chỉ có mắt em nhìn thấy, mà tất cả nhân viên khác trong công ty cũng đều nhìn thấy, nhận ra.” “Nếu không, anh nghĩ tại sao tin đồn của anh và cô ta lại xuất hiện, càng ngày càng nhiều?” “Em sợ … em sợ anh sẽ càng ngày càng thích cô ta. Thậm chí sẽ yêu cô ta.” Đường Nhất Phong vẫn không có lên tiếng. Anh vẫn nhớ rất rõ ngày Thẩm Ninh Hạ đến công ty phỏng vấn. Thẩm Ninh Hạ ăn mặc cực phổ thông, áo sơ mi trắng, váy đen, đúng trang phục tiêu chuẩn của nhân viên văn phòng. Nhưng ánh mắt của cô khiến người ta vừa nhìn đã khó có thể quên, to tròn, đen bóng, sáng ngời như sao đêm. Đường Nhất Phong ngồi trên bàn phỏng vấn, hai tay khoanh trước ngực, không nói gì. Thực sự mà nói, cô có trả lời thế nào thì cô cũng sẽ vào công ty này. Nhiệm vụ của anh là nhìn cô, tận lực tạo cơ hội cho cô. Thế nhưng kết quả lại khiến anh bất ngờ, câu trả lời của cô tuy rằng không quá xuất sắc, cũng không bình thường, nằm ở mức cực kỳ an toàn. Khi anh vô thức lật đến bản phác thảo của cô, anh chợt sáng bừng mắt. Sau khi Thẩm Ninh Hạ vào công ty, vô cùng chăm chỉ học tập. Trong mắt Đường Nhất Phong, tất nhiên là anh rất ngạc nhiên, rõ ràng cô là con gái Phương Lê Minh, thế nhưng vì công việc mà vất vả đến mất ăn mất ngủ, thậm chí còn tăng ca thường xuyên. Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là, bản thiết kế của cô vô cùng nổi bật. Khi tác phẩm bằng ngọc bích lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh, anh mới thực sự quan sát cô tỉ mỉ. Trong lòng anh dâng lên cảm giác cực kỳ không thoải mái, anh ý thức được là mình đang ghen tỵ. Tài hoa là chuyện cho tới bây giờ chỉ có gặp chứ không thể cầu. Thẩm Ninh Hạ chính là có thiên phú. Có lẽ từ đó bắt đầu, anh từng chút bắt đầu chú ý đến cô. Kỳ thực cô không ăn mặc nổi bật gì, tóc dài buông xoã, quần dài màu trắng. Nhưng không biết tại sao, mặc trên người cô, lại thướt tha, phiêu dật như nước, khiến người ta không dời nổi mắt. Có một hôm trời nổi bão, mưa xối xả. Anh biết cô tăng ca, liền cố gắng ở lại tăng ca cùng cô. Sau đó là lấy cớ chờ cô, đưa cô về nhà. Cô ngại ngùng xuống xe, ngoái đầu lại vẫy tay mỉm cười với anh, thời khắc đó, Đường Nhất Phong cảm thấy mình đợi đến 12h đêm quả là đáng giá. Chẳng qua tất cả anh cho rằng mình đã chôn giấu rất kỹ. Đường Nhất Phong mở mắt ra, nhìn Lữ Gia Dao: “Đem đồ giao ra đây. Chuyện này xem ở tình cảm trước đây tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Sau này em đàng hoàng cho tôi, không cho phép quá phận. Nếu có lần thứ hai xảy ra, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ đâu.” Lữ Gia Dao rưng rưng gật đầu, đi phòng ngủ lấy đôi hoa tai ra. Cô nhìn Đường Nhất Phong rời đi, trơ mắt nhìn anh đặt chìa khoá nhà trên tủ giày. Đường Nhất Phong: “Nếu em vẫn muốn ở lại công ty, thì em vẫn là trợ lý của tôi. Nếu em muốn rời đi, nể tình trước đây em đã cố gắng làm việc, tôi sẽ viết thư đề cử.” Lời ít mà ý nhiều, Lữ Gia Dao hiểu: Sau này cô chỉ là trợ lý của anh mà thôi. Trước khi rời đi Đường Nhất Phong nói một câu cuối cùng: “Cô ấy không phải là người mà tôi và em có thể chọc vào.” Lữ Gia Dao khẽ rùng mình. Đường Nhất Phong đi gặp Phương Lê Minh chịu đòn nhận tội: “Phương tiên sinh, ngài cứ trách phạt tôi. Là lỗi của tôi.” Phương Lê Minh nghe xong mọi chuyện, lại chỉ thản nhiên nói: “Quên đi, sau này không xảy ra chuyện tương tự là được rồi. Chuyện này cho qua đi.” Đường Nhất Phong cực kỳ ngạc nhiên: “Phương tiên sinh không trách tôi?” Phương Lê Minh nhìn mây trắng bay qua ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Tôi thực sự muốn bảo hộ con bé, không muốn nó chịu chút thương tổn nào.” “Thế nhưng đó là chuyện không thể nào. Trong cuộc đời con bé, đau khổ hạnh phúc, vui cùng ai, khóc cùng ai, đều phải do chính con bé nắm lấy. Con bé có cuộc đời của nó, ai muốn thay đổi cũng không được.” “Công việc nó bất hoà với ai, yêu ai từ biệt ai trên con đường ái tình, cuộc sống gia đình … chính bản thân con bé cũng phải đối mặt. Chỉ có trải qua mới có thể trưởng thành.” “Trên đường đời, không phải cố gắng ngăn trở là có thể cản được, ai mà không có té ngã chứ? Điều quan trọng là, ngã xuống thì tự đứng lên được, xoa chân lại tiếp tục bước đi.” Phương Lê Minh dừng một chút: “Cậu nói Ninh Hạ thức mấy ngày đêm, đã lần nữa hoàn thành tác phẩm phải không, tốt lắm.” Phương Lê Minh vỗ vai anh: “Nhất Phong, tôi mong muốn sau này cậu vẫn chiếu cố con bé trong công việc, tận lực giúp con bé ít phải đi đường vòng hơn.” Đường Nhất Phong nặng nề gật đầu, tựa như hứa hẹn gằn từng chữ: “Phương tiên sinh, ngài yên tâm, tôi hiểu rồi.” Ninh Hạ không phụ Phương tiên sinh kỳ vọng, cũng không phụ kỳ vọng của anh lấy được giải thưởng. Thế nhưng cùng hôm đó cô mất đi bà ngoại là chỗ dựa duy nhất. Lại sau đó, cô và Đỗ Duy An yêu nhau, chuẩn bị hôn lễ, hối hôn. Anh đều im lặng đứng nhìn. Cô đau lòng mà tiều tuỵ, anh in sâu trong mắt. Là anh đề nghị Phương tiên sinh để cô đi tu nghiệp nước ngoài. Anh cũng cùng Đỗ Duy An đi thăm cô. Sau khi cô về nước, nhiều lần trắc trở, cuối cùng cũng hạnh phúc cùng Đỗ Duy An. Anh vẫn luôn lặng yên đứng phía sau cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với cô: Kỳ thực, là anh thích cô. Mà cô, vẫn chỉ yêu Đỗ Duy An, ánh mắt chưa từng chú ý tới bên ngoài còn có người nỗ lực đến gần cô. Cũng có thể, trên thế giới này, ngoại trừ Đỗ Duy An căn bản không có bất luận ai có thể đến gần cô. Bởi vì trái tim cô sớm đã bị tổn thương, cho nên tạo thành một bức tường ngăn cách với người bên ngoài. Những năm nay, thỉnh thoảng anh sẽ lấy ra đôi bông tai mà Lữ Gia Dao lấy đi rồi trả lại cho anh năm đó, si ngốc đặt trong lòng bàn tay, say sưa ngắm nhìn, dịu dàng vuốt ve. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ mơ tưởng: Nếu không có Đỗ Duy An, cô có thể xoay người nhìn anh không? Chẳng qua đó chỉ là vọng tưởng mà thôi. Nghe nói có một câu nói thế này: làm bạn là phương thức thể hiện tình yêu cao quý nhất. Anh vẫn sẽ mãi làm bạn cùng cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]