Dưới ánh mặt trời sau buổi trưa mùa thu, một đôi nam nữ đầy khí chất thong thả dạo chơi trên lưng ngựa. Mà tại khu nhà gỗ nhỏ cạnh trường đua ngựa, cà phê đen cứ từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống những chiếc cốc tráng men màu trắng. 
Tưởng Chính Nam nhìn người phụ nữ đang pha cà phê cho mình trước mắt, lòng tràn ngập ấm áp tĩnh lặng, khắp nơi đều là vui sướng an bình. Tiến lên, khẽ bao phủ lên bàn tay đang đặt trên bàn của cô. 
Hai người chẳng hề lên tiếng. Cà phê đặc biệt mang theo hương vị nồng đậm phảng phất trong gian phòng. 
Nhìn ra bên ngoài song cửa sổ, thấy hai người cưỡi ngựa đã đi trở về, nam sĩ xuống ngựa xong đem dây cương đưa cho nhân viên trường đua, dịu dàng tiến lên đỡ cô gái xuống ngựa, cũng cẩn thận giúp cô lau đi mồ hôi trên trán. 
Hình ảnh trước mặt hoàn hảo như một bức tranh quảng cáo. Hứa Liên Trăn khẽ giọng khen ngợi: “Hai người họ thực xứng đôi.” Có lẽ Tưởng Chính Nam có chút ghen tuông, tay vòng qua ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực: “Chúng ta không xứng đôi sao bà Tưởng?” 
Hứa Liên Trăn mỉm cười không đáp, Tưởng Chính Nam cúi đầu, liên tiếp đặt những nụ hôn dịu dàng lên vành tai cô, “Bà Tưởng, sáng sớm nay khi anh đưa hai con trai mình đến trường, lúc trên xe có nghe được một câu thành ngữ từ radio …” Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt, từ cổ tới cánh tay đều tê dại, Hứa Liên Trăn ngoảnh đầu đi tránh né hắn quấy rầy, “Thành ngữ gì?” 
Tưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-day-la-tinh-yeu/1501811/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.