Thẩm Ninh Hạ khẽ nói: “Anh cứ coi như tôi chưa nói gì hết.” Đỗ Duy An: “Lời nói như bát nước hắt đi, tôi nghe được, sao có thể làm như không nghe được?” Ngữ khí của anh rất nhạt, không biết là ý gì. Thẩm Ninh Hạ không còn cách nào khác ngoài im lặng.
“Được, chúng ta kết hôn.”
Thẩm Ninh Hạ quay mạnh đầu, tưởng mình nghe lầm. Thế nhưng ánh mắt sâu đen của Đỗ Duy An vững vàng nhìn thẳng cô, gằn từng chữ lặp lại một lần: “Chúng ta ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn. Nếu như lúc này đây, em không sợ tôi đào hôn.”
Buổi tối hôm đó, Đỗ Duy An không có đi ra ngoài. Anh dặn cô: “Vì em nên tôi không đi ăn cơm được, hẳn là em nên bồi thường cho tôi chứ?” Thẩm Ninh Hạ ngây ra nhìn anh, rồi sau đó hiểu được.
Thế là, cô vào phòng bếp. Mở tủ bát, Thẩm Ninh Hạ không khỏi ngây dại. Những thứ đồ cô mua trước đây, cư nhiên đều vẫn còn ở đó. Cô lục tung tìm một lượt, mới tìm được mấy gói mì còn hạn sử dụng.
Lấy trứng gà từ trong tủ lạnh, Thẩm Ninh Hạ làm hai bát mì trứng chần nước sôi. Điều khác biệt chính là, trong bát Đỗ Duy An cô để ba quả, trong bát của chính mình thả một.
Đỗ Duy An cũng không nói gì, vùi đầu ăn. Ước chừng là thực sự đói bụng, anh đem mì và trứng ăn sạch sành sanh.
Anh buông đũa xuống, ném cho cô một câu nói: “Nếu như em không sợ tôi đào hôn, tốt nhất là hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-day-la-tinh-yeu/1501807/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.