"Thịnh cô nương."
Âm cuối còn chưa biến mất trong không khí, Hề Khanh Trần đã giật mình, tựa như không thể tin được vừa rồi là giọng nói của mình, đáng tiếc còn chưa kịp chần chừ, Thịnh Ý đã cười chạy về phía hắn: "Tiên sĩ!"
Hề Khanh Trần nhìn gương mặt vui vẻ của cô, nội tâm như trút được gánh nặng, con sứa bơi bên cạnh biến thành bong bóng, bong bóng nổ tạo thành pháo hoa to bằng bàn tay, rực rỡ chiếu rọi trong mắt hắn, nhanh chóng biến mất trong không khí.
Dưới ánh sao đầy trời, Thịnh Ý nhào vào lồng ngực hắn, Hề Khanh Trần chỉ cảm thấy bị đánh vào thật mạnh, rồi lại vững vàng đỡ cô.
Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Thịnh Ý sáng lấp lánh: "Huynh sẽ không đổi ý chứ?"
Yết hầu Hề Khanh Trần giật giật: "... Ừm."
Thịnh Ý nhìn sương mù trong đôi mắt đen kia dần tan hết, im lặng nuốt nước bọt: "Vậy... Chúng ta vào nhà đi?"
Hề Khanh Trần im lặng trong nháy mắt, tựa hồ không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, lúc này Thịnh Ý nắm ống tay áo hắn lắc qua lắc lại, đôi mắt đáng thương nhìn hắn như cún con đòi thịt.
Yết hầu Hề Khanh Trần lại giật giật, chỉ im lặng nhìn cô, Thịnh Ý lại lắc tiếp.
Khi lắc đến lần thứ ba, cuối cùng vẻ mặt của hắn cũng thả lỏng, Thịnh Ý lập tức kéo hắn về phòng.
Rầm, cửa phòng đóng lại, ánh trăng bị che đi, trong phòng tối đen, Thịnh Ý im lặng cầm tay Hề Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-duoc-thi-ta-se-di-ngay-day/2655409/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.