Sau ba ngày bị từ chối liên tiếp, Thịnh Ý tạm thời từ bỏ, dẫn hai hạc một cóc ra ngoài chơi quên trời quên đất suốt hai ngày, khi quay về cả người đã lấm lem bùn đất.
"Lăn lộn trong bùn à?" Chử Phi đang chơi cờ với Hề Khanh Trần trong thủy tạ, thấy cảnh này thì tỏ vẻ ghét bỏ: "Làm bẩn cả đình viện của ta."
"Không phải huynh dùng thanh trần thuật là xong à." Thịnh Ý làu bàu.
Chử Phi cười lạnh: "Cô đang ra lệnh cho ta đấy à?"
"Đương nhiên là không phải." Vẻ mặt Thịnh Ý vô tội: "Ta đang xin tiên sĩ xinh đẹp đáng yêu tốt bụng giúp đỡ."
Hề Khanh Trần nghe vậy, ngước mắt nhìn cô một cái, Thịnh Ý lập tức cười cười với hắn.
Chử Phi cười nhạo, phẩy phẩy tay rửa trôi hết bùn đất trên người bọn Thịnh Ý. Thịnh Ý bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ hẳn, cúi đầu nhìn váy mềm mại sạch sẽ, lại càng nịnh nọt: "Cảm ơn tiên sĩ, huynh đúng là người tốt nhất trần đời, ta có thể quen biết huynh đúng là chuyện may mắn cả đời."
Hề Khanh Trần đặt cờ xuống: "Không còn sớm nữa, về thôi."
Chử Phi không nói nên lời nhìn về phía hoàng hôn.
Hề Khanh Trần đứng dậy, đưa tay về phía Thịnh Ý, Thịnh Ý vội vàng đi qua nắm lấy, tay kia sờ đầu Thần Thanh Mộ Hòa: "Hai ngày nay vất vả rồi, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Cóc lập tức lẩm bẩm hai tiếng tỏ vẻ bất mãn, Thịnh Ý cười cười, cũng sờ lưng nó: "Em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-duoc-thi-ta-se-di-ngay-day/2655397/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.