Vốn là đi dạo, nhưng bất tri bất giác lại lăn lộn với nhau. Đến khi ra khỏi vườn hoa, Thịnh Ý nhìn cổ áo lỏng lẻo của Hề Khanh Trần và cơ ngực rắn chắc trong đó, bỗng thở dài.
"Chúng ta yêu nhau không lành mạnh chút nào." Cô cảm khái từ tận đáy lòng.
Hề Khanh Trần khựng lại: "Thế nào mới lành mạnh?"
"Đầu tiên." Thịnh Ý sửa lại xiêm y cho chàng: "Mặc quần áo đã."
"Ta tưởng nàng thích." Hề Khanh Trần cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô.
"Ta thích nên mới phải mặc, nếu không chúng ta không có lúc nào tỉnh táo mất." Thịnh Ý bật cười.
Tiên sĩ mặc đồ trắng đầy tiên khí, giống như tiên trên trời không nhiễm bụi trần, tiên sĩ mặc đồ đen lại thiếu chút cảm giác kiềm chế, có cảm giác... gợi cảm không giải thích được.
Cô rất thích, nhưng lại khiến người ta không khống chế được.
Hề Khanh Trần nghe vậy, nhìn lướt qua xiêm y của mình, không nói gì.
Hai người dùng bữa trưa ở nhà thủy tạ, ăn xong thì tìm đại một chỗ ngồi trên đất. Thịnh Ý là sâu lười, nằm trên đùi Hề Khanh Trần phơi nắng, sau đó bất tri bất giác ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã được chàng ôm về phòng.
Mặc dù không có dây xích giam cầm, cuộc sống dường như không trước mấy. Điều Thịnh Ý làm nhiều nhất là ăn cơm, đi dạo, ngủ với Hề Khanh Trần, sau đó mỗi ngày tặng chàng một con sứa làm bằng cánh hoa.
Sau khi tặng 30 con sứa, Hề Khanh Trần với tư cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-duoc-thi-ta-se-di-ngay-day/2655334/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.