05
Giờ ăn trưa, nhà ăn chật kín người, học sinh trung học như bầy sói đói chen chúc nhau xếp hàng dài ở bên cạnh cửa sổ lấy cơm, tuy rằng đã có thêm điều hoà và quạt điện làm mát nhưng vì có rất nhiều người nên vẫn oi bức như muốn lấy mạng.
Khương Nặc cũng đang xếp hàng chờ lấy cơm, hắn dùng thẻ ăn để quạt mát cho mình, bất ngờ có một cánh tay quàng qua cổ đặt lên vai hắn.
"Mời tớ ăn cơm đi, lớp trưởng đại nhân." Thu Diệc Diệu cười hì hì, còn định đoạt lấy thẻ ăn ở trong tay của hắn.
Khương Nặc đã nhìn thấy rõ ý đồ trước khi mà cậu hành động, hắn nhét thẻ ăn vào túi quần một cách nhanh chóng.
"Không mời."
"Hào phóng một chút đi mà!"
"Không, tôi keo kiệt lắm."
Thu Diệc Diệu bị hắn làm cho nghẹn lời.
Làm sao lại có người thừa nhận mình keo kiệt một cách tự tin như thế chứ?!
"Hôm đó tớ sốt sắng tới trường học, để không muộn còn bắt cả taxi. Kết quả vẫn đến trễ hai phút bị lớp trưởng đại nhân chí công vô tư* ghi tên." Thu Diệc Diệu thở dài, ấm ức nói nhảm, "Nếu người bạn trai lớp trưởng của tớ còn không thể đãi cho tớ một bữa cơm, tớ sẽ đau lòng tới mức không thể học hành gì được."
*Chí công vô tư: Khách quan, công bình, chính trực; không thiên vị, không tự tư, tự lợi; mọi hành động đều vì đại nghĩa, vì lợi ích chính đáng của nhân loại, quốc gia, dân tộc, cộng đồng là trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-chiu-thua-thi-cau-cong-that-day/2913052/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.