33
Thu Diệc Diệu hết sức chuyên tâm nhìn chằm chằm vào ly rượu, không nghĩ lung tung thêm cái gì khác.
Ừm... rượu trái cây này được làm rất là đẹp, nửa trên là một màu xanh nhạt còn nửa bên dưới lắng đọng lại thành một màu xanh đậm, giữa từng tầng màu sắc chuyển tiếp rất tự nhiên, tựa như là mặt cắt ngang của đại dương, trên đỉnh còn cắm một mảnh lá bạc hà, hệt như một chiếc thuyền nhẹ cưỡi gió vượt sóng.
"Khương thần tới rồi!" Có người nói rồi dẫn đầu vỗ tay.
"Khương ca, diễn xong rồi hả?"
"Ừ."
Khương Nặc kéo chiếc ghế ở bên cạnh Thu Diệc Diệu ra, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thu Diệc Diệu để ý thấy khoảng cách giữa hai ghế của bọn họ đặc biệt gần nhau, so với khoảng cách ghế của những người khác thì gần hơn rất nhiều.
"Quá thần thánh, không ngờ vậy mà lại có thể gặp cậu ở nơi này."
"Cậu là ca sĩ thường xuyên ở đây sao?"
"Xem như là vậy." Khương Nặc cười, "Bình thường mỗi tối thứ bảy thì tôi sẽ đều tới đây."
"Không nhìn ra đấy, không nghĩ Khương thần của chúng ta chẳng những học giỏi mà hát cũng rất hay nữa, tài năng toàn diện, như thế này thì những người bình thường như chúng tôi phải sống thế nào đây?"
"Không phải đâu, tôi tới nơi này chỉ đơn thuần là vì ông chủ quán bar rất chiếu cố tôi, cho tôi cơ hội làm việc. Nếu không thì giọng hát như của tôi và thói quen thường xuyên cho người ta leo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-chiu-thua-thi-cau-cong-that-day/2912714/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.