Chương trước
Chương sau
"Ngôn Hi cô là người phụ nữ đê tiện nhất tôi từng biết. Vì đàn ông mà có thể giở bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ! Muốn tìm sự đồng cảm của người khác sao?" Mạnh Triết mạnh mẽ dùng lực đẩy cô từ trên giường xuống sàn nhà.
Ngôn Hi nhíu mày đau đớn gương mặt trắng bệch thiếu dưỡng khí.
" Triết. Anh đang nói gì vậy?" Ngôn Hi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn từ mặt đất lạnh buốt gắng gượng đứng dậy cơ thể cô giờ rất suy yếu mà hắn cũng không thể tha cho cô một ngày sao? Hai năm qua sống chung với hắn chẳng khác gì cô đang ở địa ngục trần gian. Bất kể ngày hắn vui hay buồn đều mang cô ra sỉ nhục, khiến cô không biết rằng cuộc hôn nhân này có phải là sai lầm không.
Hai năm cô chịu đủ rồi cô không muốn làm con rối của hắn nữa. Nhưng mà cô không cam tâm vì sao hắn thà chịu cùng những nữ nhân bên ngoài kia cũng không muốn nhìn nàng dù chỉ một cái.
Cô xấu xí vậy sao?
" Cô còn dám nói. Bị bệnh là đang giả vờ sao? Cô còn dám gọi anh em nhà họ Kiều tới nói tôi là đang bắt nạt cô" Mạnh Triết không kiềm chế được nhấc lấy thân thể yếu đuối đang nằm dưới sàn nhà bàn tay ấn chặt bờ vai mảnh khảnh.
"Tôi không...có..." Cô lắc đầu suy yếu, hắn lại cho rằng cô là người như thế sao?
"Câm mồm... Nếu cô không nói sao họ có thể tới đây. Được cô thích vậy thì tôi cho cô biết hạng phụ nữ như cô, tôi sẽ như thế nào dày vò " Hắn cười nham hiểm bước ra khỏi phòng.
"Đồ thần kinh! Anh điên rồi " cô bước lên mệt mỏi muốn đuổi theo hắn nhưng cửa bị đóng chặt lại.
"Cạch. Cạch" Mạnh Triết khóa cửa lại nhìn hai tên vệ sĩ đứng trước cửa không quên dặn dò.
" Thả tôi ra! Anh không có quyền nhốt tôi " cô sợ hãi đập cửa.
Hắn lại muốn nhốt cô sao? Cô không muốn ở đây cô rất sợ để trừng phạt cô hắn đã tháo bỏ hết tất cả bóng đèn lên vào mỗi đêm nơi này rất tối rất đáng sợ.
Cô không muốn, nước mắt tưởng đã cạn kiệt lại trào ra cô dùng sức đập mạnh vào cửa.
" Trong ba ngày không được cho cô ta ăn uống gì cả nếu ai đến tìm cô ta trực tiếp đuổi đi"
"Nhưng thưa thiếu gia như vậy thiếu phu nhân sợ không chịu nổi " tên vị sĩ nhìn hắn vẻ mặt khó xử vừa nói vừa nhìn vào phía bên cửa sổ.
" Sao? Thương tiếc cô ta?" Mạnh Triết giọng điệu mỉa mai hỏi.
"Tôi không dám " tên vị sĩ lập tức cúi đầu xuống sợ hãi. Người này thật đáng sợ đi ngay cả một người phụ nữ cũng không bỏ qua.
"Nếu tôi phát hiện các người đưa thức ăn cho cô ta thì đừng trách tôi độc ác " hắn bước đi vội vàng xuống hầm lái xe dời đi bỏ mặc tiếng hét của Ngôn Hi.
" Xin anh thả tôi ra..híc...thả tôi ra. Tôi không muốn ở trong đây...híc" cô kéo nắm tay cửa mong người bên ngoài nghe thấy tiếng gọi của mình
" Thiếu phu nhân. Thiếu gia đã rời đi" người vệ sĩ cung kính nói chỉ sợ cô không gắng gượng được trong ba ngày này.
" xin các anh thả tôi ra một chút thôi! " cô tha thiết cầu xin
" Thiếu phu nhân không phải chúng tôi không muốn thả người chỉ là... thiếu gia sẽ " người vệ sĩ ngập ngừng không nói tiếp.
"Tôi biết rồi. Cảm ơn " cô suy sụp ngồi xuống dùng tay lau đi nước mắ, ai mà không biết Mạnh Triết là tên ác ma tàn nhẫn lần trước khi cô cũng bị nhốt trong phòng như thế này lúc đầu cô cũng nghĩ hắn chỉ là tức giận nhất thời rồi sẽ thả cô ra...nhưng mà là cô quá nghĩ tốt về hắn đi.
Là cô quá ngây thơ hắn là một kẻ tàn nhẫn có lẽ hắn chỉ mong cô không cùng hắn kết hôn À không phải là cô không lên sống trên đời này.
Hắn có thể dịu dàng với bất kỳ ai trừ cô. Vì sao ư có lẽ vì cô đã phá hoại hạnh phúc của hắn.
Ngôn Hi mệt mỏi nằm xuống sàn nhà lạnh ngắt thật ra ở đây cho dù cô ngủ trên sàn nhà hay trên giường đều lạnh như nhau cả thôi.
Cô từ từ nhắm mắt lại...
Hôm đó để lăng nhục cô hắn còn không biết xấu hổ mang ả tiện nhiên Dĩ Nhu về nhà làm chuyện đó. Hơn nữa hắn còn chọn ngay phòng bên cạnh để cho cô nghe thấy tiếng rên rỉ cùng tiếng hai thân thể chạm nhau của chúng.
Đêm khuya yên tĩnh bỗng bị phá vỡ bởi một màn ân ái mãnh liệt trên chiếc giường lớn.
"Em dám không chuyên tâm"
Cơ thể cô gái theo nhịp điệu của người phía dưới. Mái tóc dài xõa xuống hơi rối che đi bộ ngực đầy đặn quyến rũ mê người.
" A bảo bối em giỏi lắm. Nhìn anh đi" nam nhân cầm lấy cặp đùi thon trắng luận động nhấp lấy cơ thể lên xuống hung hãn chiếm lấy nơi tư mật của cô gái.
"Không...á...tôi không chịu được chậm lại..." cô nắm lấy bờ vai cầu xin nam nhân hung hãn.
"Thế này sao? Hả bảo bối " nam nhân cười mỉm trêu đùa thân thể non nớt từng nhịp chậm lại nhưng vẫn dùng sức đâm mạnh vào bên trong cô.
" Hô nhẹ chút... tôi đau" hoa huyệt bị chiếm cứ nhiều giờ bởi vật nam tính khiến cô đau buốt nhưng bên trong lại có một cảm giác mạnh mẽ... cô muốn.
"Vậy thế này đi"
"Á"
Nam nhân lật nhẹ người cô xuống rồi nhanh chóng thân thể cường tráng phía trên. Bàn tay rắn chắc cầm hai chân của cô lên để nhìn rõ hơn hoa huyệt hồng hào có phần sưng tấy.
"Ngôn Ngôn, Nhìn xem nơi này chứa thật nhiều tinh dinh của anh, anh cả và anh hai nữa " hắn rút vật nam tính ra khiến hoa huyệt của cô trào ra một lượng lớn chất dịch màu trắng.
Mặt Ngôn Hi đỏ ửng ngại ngùng muốn khép chân lại nhưng bị Kiều Thuận Nam dữ lấy.
Hắn là đang muốn trêu đùa cô. Hừ cái cô gái nhỏ bé này 3 năm trước không một lời mà dám bỏ đi hại hắn lo lắng phải thật nên trừng trị thẳng tay.
Hắn nhẹ nhàng ma sát vật nam tính chưa có dấu hiệu nhỏ đi trước cửa huyệt của cô. Từng vết gân guốc sưng to chạm vào vùng da mềm mại của chị khiến Ngôn Hi khó chịu.
"A,ân...đừng vậy" mật dịch vì thế trào ra ướt át cả đệm trắng loang lổ từng vết khiến cô đỏ mặt.
" Bảo bối anh vô nhé " giọng hắn nhẹ nhàng nỉ non khác hẳn tác phong khi ở trong quân đội.
"Ừm aaa. Nhanh hơn " vì trước đó đã bị Kiều Thuận Vũ và Kiều Thuận An tra tấn không ít lên hoa huyệt của cô đã được co dãn không còn đau nhu trước nữa.
Thấy vẻ mặt sung sướng của cô khiến hắn vui mừng không ngừng ra vào. Cầm một bên chân cô vác lên vai mình.
" Em có biết không bảo bối nghe anh hai gọi điện nói là tìm thấy em anh liền bỏ cả cong việc bên Mỹ mà chạy về đây đấy "
Ngôn Hi ôm lấy cổ hắn hôn nhẹ lên môi mỏng không ngừng cắn mút. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn khiến Kiều Thuận Nam vui mừng không thôi.
"Cạch" đang lúc cả hai đang lên đỉnh thì Kiều Thuận An bước vô nhàn nhạt nhìn hai người. Ánh mặt lạnh lùng trừng Kiều Thuận Nam.
"Nam! Cậu làm nhẹ thôi cẩn thận cô ấy đau " hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô sang một bên. Thật ra đũng quần hắn đã nhô cao nhưng chỉ sợ nếu hắn làm cô nữa Ngôn Ngôn sẽ không chịu được. Buổi sáng hắn cũng đã cùng Kiều Thuận Vũ làm cô rồi bây giờ mà muốn tiếp chỉ sợ Thuận Vũ cũng muốn theo hắn khi dễ cô.
"Em biết rồi " đối với sự có mặt của Thuận An không hề làm hắn mất hứng ngược lại càng hưng phấn nhưng Ngôn Hi lại không thế ngại ngùng mà trốn mặt xuống gối.
"Aaaaaa" Kiều Thuận Nam gầm lên phóng thích tinh hoa vào nơi sâu nhất trong cô rồi đứng dậy ẵm Ngôn Hi vẫn chìm trong cơn hoan ái vào phòng tắm.
"Để anh" Kiều Thuận An muốn tự tay tắm cho cô thật sạch sẽ nhưng bị Kiều Thuận Nam dữ lại nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng.
"Em tắm cho cô ấy tiện thể tắm cho mình luôn không phiền anh " rồi nhanh chóng chạy mất khiến Kiều Thuận An tức giận
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.