Chương trước
Chương sau
Ngày Ngôn Hi lâm bồn bốn người đàn ông hấp ta hấp tấp mong chờ chạy vào phòng sinh kẻ cầm máy ảnh kẻ cầm băng rôn cổ vũ.

"Ngôn Ngôn cố lên!"

"Ngôn Ngôn anh yêu em"

"Vợ! Anh tin em mà, cố lên"

Kiều Thuận An, Kiều Thuận Nam và Mạnh Triết ồn ào nói, chỉ tiếc càng làm Ngôn Hi hoảng loạn.

"Đuổi ba người họ ra ngoài!" Kiều Thuận Vũ lạnh lùng nói, là một bác sĩ hắn đương nhiên biết Ngôn Hi đang muốn ném ba người này ra ngoài từ lâu rồi. Thật ồn ào mà, cứ như vậy ba người đàn ông bị đuổi ra ngoài.

"Ngôn Ngôn cố lên anh mãi ở bên em dùng sức đi em" Kiều Thuận Vũ cầm lấy tay của Ngôn Hi an ủi.

"Vũ! Em sợ lắm"

"Không sao nếu không sinh thường được thì sẽ mổ... Anh sẽ không để em có chuyện gì" Kiều Thuận Vũ dịu dàng nói, mặc kệ đám bác sĩ cùng y tá trố mắt nhìn. Không ngờ viện trưởng lại chiều vợ như vậy người đàn ông sắt lạnh này mà cũng có lúc dịu dàng.

Mà điều khiến họ kinh ngạc hơn là vị phu nhân viện trưởng này lại có tới bốn người đàn ông xuất sắc là chồng.

"Vũ em không sao, em muốn... Sinh đẻ... Như vậy con mới khỏe" cô yếu ớt nói, lần trước cô còn sinh được bé Tiêu cơ mà.

Ngoài phòng đẻ

Ba người đàn ông quần áo xốc xếch, mới sáng sớm hôm nay họ đang ăn cơm thì Ngôn Hi bị chảy nước ối khiến họ luống cuống chỉ kịp vớ mấy món đồ lung tung ngay cả quần áo cũng chưa mặc kịp. Ngày dự sinh của Ngôn Hi đáng ra phải một tuần nữa mới tới, kết quả lại tới sớm như vậy.

"Vì sao trong đó lâu vậy vẫn chưa ra?" Mạnh Triết ngồi trên ghế bứt tóc nói.

"Anh nghĩ là đi chơi sao mà nhanh" Kiều Thuận Nam hét toáng lên.

"Câm mồm để cô ấy chuyên tâm đi" Kiều Thuận An hé mắt vào lỗ nhỏ muốn nhìn thử bên trong nhưng chẳng thấy gì.

Hơn 2 tiếng sau cuối cùng Ngôn Hi cũng thuận lợi sinh một đứa bé gái xinh đẹp dễ thương.

Kiều Thuận Vũ ôm đứa bé bước ra trước đằng sau Ngôn Hi liền được đẩy ra, cô nằm trên giường yếu ớt biết bao nhiêu khuôn mặt tái nhợt không chút máu hai mắt mở hé.

Cuối cùng bảo bối cũng an toàn rồi cô chợp mắt ngủ. Một giấc ngủ thật say nguyên 7 tiếng, lúc cô tỉnh dậy là bởi vì tiếng ồn đánh thức trong phòng hồi sức có rất nhiều người ngoài bốn người đàn ông là chồng cô thì còn có cả ba mẹ của họ và ba mẹ cô.

Ông bà Kiều đang bế bổng tiểu bảo bảo cô mới sinh, còn ông bà nhà Mạnh gia thì đang nâng niu Ngôn Tiêu cùng Tiểu Ái. Có lẽ chuyện của cô bọn họ đã biết hết rồi, nhưng dù sao trên danh nghĩa cô cũng là con dâu của Mạnh gia lại có con với anh em nhà họ Kiều điều này khiến cô rất khó xử.

"Ngôn Ngôn em tỉnh rồi" Kiều Thuận Vũ chỉnh lại giường cho cô.

"Ừm, em muốn bế con" Cô kích động nói đứa bé này trông rất tròn trịa, khuôn mặt bé xíu nhưng không hề nhăn nheo như mấy đứa trẻ sơ sinh khác.

Ông bà Kiều nghe thấy liền mang bảo bối cho cô, đứa bé vừa uống sữa xong liền ngủ rất ngoan đứa bé vừa được cô ôm vào khi ngửi thấy mùi của mẹ liền cựa quậy, nó chưa mở mắt nha trông rất giống bé Tiêu lúc mới sanh chỉ là lúc đó nhìn thẳng bé nhỏ hơn một chút do không đủ dinh dưỡng.

"Ô mẹ! Mẹ! Ôm Tiêu Tiêu" Thằng nhóc Ngôn Tiêu đang chơi đùa với Tiểu Ái liền chạy lon ton tới giường cô nằm dơ hai tay lên.

"Ngoan mẹ em vừa đẻ em bé làm gì còn sức mà bế con chứ?" Kiều Thuận Vũ ôm đứa bé đưa cho ông bà Kiều bế.

Tất nhiên khi thấy cảnh này thì ông bà Mạnh có chút buồn tủi, dù sao ông bà cũng là ba mẹ chồng của cô vậy mà bây giờ chẳng khác gì người ngoài hết. Nghĩ Tới cũng tại đứa con hư kia hết lần này tới lần khác tổn thương cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.