- Con về rồi ạ! – Vừa nói cô vừa trèo lên sofa, gác chân lên bàn, một tay cầm gói bim bim mà Phong Phong mua, một tay cầm điều khiến ấn lia lịa.
- Con lại la cà ở đâu mà giờ mới về thế? Đi nói với Phong Phong tối sang nhà mình ăn cơm – Bà Doãn đang lau chùi chiếc bình mà bà coi là vàng nhìn thấy cô liền nói lớn.
- Thôi con lười… vừa mới ở đấy về rồi mẹ đi đi…! – Tiếng lộp bộp phát ra từ miệng cô.
Ông Phương đột nhiên thò đầu ra nói với điệu bộ dỗ dành con gái cưng: “ Thời gian qua thằng bé đã giúp con tiến bộ mà! Đi đi con gái ’’
- Nhắn tin là được rồi ạ - Cô rút điện thoại từ trong cặp ra, nhắn anh đến. Cô quay sang nhìn thấy mẹ mình ngồi lau cái bình trong khi nó đã sáng bóng, cảm thán: “ Chẳng biết ai là người đã lừa được mẹ mua cái bình vớ vẩn này nữa! ’’.
- Mẹ nghĩ cái bình này không hề đơn giản đâu … mẹ nói con nghee…
Biết mẹ mình lại bắt đầu ngồi giảng bài, cô liền lấy cặp sách đứng dậy nhanh chóng.
- Đi à…à này…gọi chị con về đi nhé… cái con nhỏ này hết nói nổi…xuất hiện thì như ma ý, nửa đêm về rồi mới tờ mờ sáng đã đi rồi, con gái con nứa suốt ngày ở ngoài. Năm hai Đại học mà có phải là năm cuối đâu mà cứ làm như thật ý!
- Mẹ tự gọi đi! Mẹ nghĩ con gọi chị sẽ nghe chắc!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau/1973316/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.