“Cậu Lệ, hay là anh ngồi xuống một lát, tôi đi rót ly nước cho anh”, viện trưởng thấy không khí không đúng lắm vội lên tiếng hoà giải.
Thẩm Tri Ý bắt lấy cơ hội chạy về phía nhà kho.
Đôi mắt hẹp dài của Lệ Cảnh Minh nheo lại mang theo vẻ nguy hiểm.
Một câu nói buột miệng của Thẩm Tri Ý lọt vào trong tai anh giống như mũi kim, anh biết không thể ép Thẩm Tri Ý quá gay gắt, nếu không cô sẽ lại phát bệnh giống như trước.
Nhưng để cho cô bước ra khỏi phạm vi tầm mắt của mình, chỉ cần một khoảnh khắc không nhìn thấy cô thì anh sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lệ Cảnh Minh chán ghét loại cảm giác không thể kiểm soát trong lòng bàn tay. Cứ nghĩ tới chuyện vừa rồi Thẩm Tri Ý chạy ra ngoài có thể sẽ gặp phải tên ngốc ban nãy là anh lại muốn bắt cô lại nhốt trong phòng cả đời, không cho phép ai được gặp cô.
Anh có căn bệnh cố chấp như vậy, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Tri Ý phát bệnh trong bệnh viện cũng rất tốt, nếu như cô bị bệnh cả đời thì anh cũng có thể chăm sóc cô cho tử tế.
Lệ Cảnh Minh ngồi trên ghế, một số vật dụng trong nhà của cô nhi viện đã cũ rích. Ví dụ như cái ghế mềm mà anh đang ngồi, da đều tróc hết ra, nhìn trông quá đỗi sơ sài.
“Tôi có thể hút thuốc một lát không?”
Viện trưởng nhìn sắc mặt của anh, lại nhìn đứa bé bên cạnh mình, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được”.
Lệ Cảnh Minh lấy hộp thuốc ra, rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583914/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.