Lệ Cảnh Minh có thể thấy được tâm tình của Thẩm Tri Ý khá tệ, anh chuyển chủ đề: “Bây giờ cô ở nhà một mình có cần phải mời giúp việc đến chăm sóc không?”
“Không cần, tôi có đủ hai tay hai chân, không cần người khác chăm sóc”, Thẩm Tri Ý đờ đẫn húp canh trong bát, cô có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“Cô có thể tự chọn giúp việc, người đó chỉ cần ở nhà nói chuyện với cô là được”, anh thật lòng suy nghĩ cho cô, bác sĩ tâm lý cũng nói tình trạng tâm lý của cô không ổn, có khuynh hướng tự bế cần người ở bên trò chuyện.
Mà anh không thể ở bên cô mọi lúc mọi nơi, cả tháng nay anh không đến công ty rồi, một đống hồ sơ cần anh ký tên xử lý, có một số công việc xã giao cũng cần anh tự mình đi.
Sau khi Thẩm Tri Ý xuất viện, cô như biến thành một người khác, trước kia dịu dàng đến vậy, bây giờ thỉnh thoảng sẽ nổi giận vô cớ.
Trước kia khi chưa bị bệnh, cô nổi giận cũng sẽ nói Lệ Cảnh Minh mấy câu, mà bây giờ cô chỉ biết trốn trong góc cố nhịn, trên tay cô cũng xuất hiện thêm mấy vết rạch tay.
Thẩm Tri Ý không muốn để ý đến anh: “Khi anh muốn đánh tôi, anh nhẹ tay một chút là tôi ổn lắm rồi”.
Đã bị bạo lực gia đình vô số lần, trước kia Lệ Cảnh Minh đánh cô chỉ đơn giản tát mấy cái, từ khi nhà họ Thẩm sụp đổ, anh càng ngày càng không nể nang cô, nhốt cô trong phòng không cho cô ăn uống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583911/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.