Nhân lúc Lệ Cảnh Minh không ở đây, Tô Miễu nói: “Thẩm Tri Ý, anh cô – Tần Mặc đã ra nước ngoài rồi, trước đó tôi đã định nói với cô nhưng cô bị bệnh, tôi không biết nói thế nào với cô nữa, vốn dĩ tôi muốn đợi cô xuất viện rồi mới nói nhưng tối qua Tần Mặc gọi về hỏi tình hình của cô, tôi không biết nói sao với anh ấy nữa”.
Nghe đến hai chữ “Tần Mặc”, Thẩm Tri Ý cũng có chút phản ứng, nụ cười trên môi cũng không còn cứng nhắc nữa, cô há miệng khàn giọng nói: “Tôi… không sao…”
Nghe cô nói chuyện, Tô Miễu cảm thấy đáng thương: “Thẩm Tri Ý, cô nên nói nhiều hơn”.
Thẩm Tri Ý lại rơi vào im lặng lần nữa.
Tô Miễu thở dài, đến khi Lệ Cảnh Minh quay lại cô ấy bèn rời đi.
…
Ngày càng nhiều người biết chuyện nơi này có một bệnh nhân tâm thần, Thẩm Tri Ý cũng có chút tiếng tăm ở Thành Đô, vài tháng trước còn đứng đầu trong danh sách tìm kiếm nên không ít người biết đến cô.
Bệnh nhân ở cùng một tầng lầu biết Lệ Cảnh Minh không dễ chọc vào, không dám đến gây chuyện với anh như trước, chỉ có thể thì thầm to nhỏ vài lời không hay ở sau lưng.
“Nghe nói gì chưa? Cô cả nhà họ Thẩm ở Thành Đô đó bị bệnh tâm thần rồi, điên điên khùng khùng”.
Lời nói này lan truyền đến trên mạng gây ra làn sóng kích động, Lệ Cảnh Minh không lướt mạng nhiều, ảnh chụp màn hình cũng là Triệu Tiền gửi cho anh.
Lúc này anh mới biết vì một phút sơ suất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583905/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.