Lúc Tô Miễu nói ra lời này, gương mặt không chút biểu cảm kia cuối cùng cũng có một chút dao động, trên mặt bao trùm vẻ chế nhạo, như cười như không.
“Không phải!”, Hạ Minh Nguyệt nổi điên trừng mắt nhìn cô ấy, người phụ nữ này sao dám, sao lại dám sỉ nhục cô ta là nhân tình chứ?
“Không phải nhân tình thì sao cô cứ thích đeo bám chồng của người khác thế, không biết xấu hổ dùng chồng người khác như là tài sản chung? Giống như con chó tới đâu cũng sủa loạn?”, Tô Miễu một tay đút bên trong áo blouse trắng, gương mặt trẻ con đơn thuần vô hại, vậy mà câu sau nói ra còn khó nghe hơn cả câu trước.
“Tôi hiểu ra rồi, cô còn chẳng bằng tình nhân, tình nhân người ta còn có thân phận nữa, loại như cô mà đặt trong thời cổ đại thì chỉ có thể là con a hoàn thông phòng chẳng ai biết tới”, Tô Miễu nói rồi liếc nhìn Lệ Cảnh Minh phía bên cạnh, nụ cười trên mặt càng thêm sâu hơn, cô ấy nghiêng đầu, gương mặt như em bé trông càng ngoan hiền hơn.
Lệ Cảnh Minh: “Bác sĩ Tô xin hãy cẩn trọng lời nói”.
“Lời này tôi trả lại nguyên cho anh”, Tô Miễu không chút khách khí: “Có một số người thoạt nhìn hình người dạng chó, làm ra những việc thậm chí còn chẳng bằng loài súc vật, rõ ràng đôi mắt tỏ tường mà tại sao lại không nhìn ra được người ở bên cạnh mình? Anh nói xem phải không, tổng giám đốc Lệ”.
Cô ấy khẽ cười với Lệ Cảnh Minh.
Đôi mắt như chim ưng của Lệ Cảnh Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583893/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.